Đánh bóng thẳng là không lòng vòng, rất trực tiếp.
Lúc ăn cơm, Phượng Tuyên lễ phép hỏi một câu: "Tiên quân có ăn không?"
Thích Trác Ngọc đang vì hành vi nấu cơm không giải thích được của mình mà bực bội, nghe vậy mở miệng: "Ta đã tích cốc."
Ồ.
Phượng Tuyên cảm thấy mình hiểu.
Vì vậy, cả bát canh cá đều bị y " ùng ục" uống hết.
Hỏi một câu Thích Trác Ngọc có ăn hay không hình như thật sự chỉ là lễ phép hỏi một câu mà thôi.
Thích Trác Ngọc liền dùng ánh mắt "Tiểu Ngư Yêu ngươi thế mà không chừa lại cho ta một miếng", hơi quá đáng nhìn y.
Phượng Tuyên uống canh xong, ngẩng đầu nhìn thấy sắc mặt Thích Trác Ngọc không vui lắm, sau đó lại nhìn bát canh nhỏ chỉ còn lại đáy.
Bất tri bất giác nhận ra, y có nên để lại một ngụm cho đại ma đầu hay không, dù sao hắn mới là người bị thương.
Xuất phát từ một loại tâm lý tội lỗi nho nhỏ.
Con chim nhỏ từ trước đến nay vô tâm vô phế bỗng nhiên cảm giác lương tâm lại mọc lên một chút.
Thấy Thích Trác Ngọc muốn đi ngủ, do dự lục lọi trong túi nhỏ của mình nửa ngày.
Sau đó vội vàng trước khi Thích Trác Ngọc lên giường, rất ân cần trải nệm thật dày, còn có chăn gấm tơ tằm dệt thổ cẩm.
Thích Trác Ngọc nhìn y.
Phượng Tuyên giải thích: "Trên người ngươi có vết thương, ta sợ lúc ngươi ngủ bị lạnh, cho nên trải thêm mấy lớp nệm cho ngươi.”
Nói xong, còn vỗ vỗ nệm bằng tay, ra sức bán hàng: "Tấm nệm này ngủ rất thoải mái."
Mỗi lần y lấy nó ra sử dụng, nằm trên đó trong vòng chưa đầy hai giây đã ngủ, tất nhiên, đó cũng có thể là do chất lượng giấc ngủ của y rất tốt.
Khoang mũi Thích Trác Ngọc phát ra một tiếng hừ lạnh không rõ ý nghĩa.
Nhìn biểu cảm của hắn, cũng coi như hài lòng.
Sau khi lên giường, Phượng Tuyên bèn tìm một cái ghế nhỏ ngồi xuống ở bên giường, sau đó canh giữ hắn ngủ.
Hình ảnh nghiêm túc này, như là đã dồn hết tâm sức chăm sóc người bị thương.
Là chiến thần của Tam Thanh Cảnh, lẽ ra đã sớm quen với việc được người khác hầu hạ.
Nhưng không biết vì sao, khi nhìn thấy Phượng Tuyên ngồi trên ghế lạnh như băng, nội tâm toát ra một cảm giác bất hòa khó hiểu.
Thích Trác Ngọc nhìn chằm chằm y, sau đó mở miệng: "Ngươi không ngủ sao? ”
Phượng Tuyên suy nghĩ một hồi, chậm rãi lắc đầu: "Ta không ngủ, đêm ta phải dậy chăm nom ngươi."
Nghe được ba chữ chăm nom mình, Thích Trác Ngọc lạnh lùng cười một tiếng.
Yêu kiều yếu ớt ngay cả một con cá cũng nấu không xong thì có thể chăm nom ra trò trống gì?
Thích Trác Ngọc mở miệng, là câu mệnh lệnh: "Lên giường ngủ.
”
Phượng Tuyên khựng lại: "...!Không tốt lắm đâu, tiên quân, cái giường này quá nhỏ.
”
Không phải y muốn từ chối đâu.
Đại ma đầu cũng không nhìn xem bây giờ hai người đang ở cái nhà tồi tàn này là điều kiện gia đình như thế nào.
Cái giường này nhỏ còn rách nát, cả hai cùng lên ngủ thì làm sao mà ngủ được.
Chỉ sợ y vừa lên giường là giường sập luôn.
"Bổn quân nói ngủ thì ngủ." Thích Trác Ngọc lại một lần nữa mở miệng, rất là bá đạo.
Lần này, Phượng Tuyên không từ chối nữa.
Dù sao y lấy tay sờ sờ tấm nệm của mình, mềm mại dày dặn siêu thoải mái, tốt hơn cái ghế cứng mình đang ngồi nhiều.
Rối rắm một lát, Phượng Tuyên triệt để mặc kệ.
Dù sao Thích Trác Ngọc cũng không ngại chen chúc, y có cái gì để mà ghét bỏ, huống hồ hai người cũng không phải chưa từng chen chúc ngủ cùng một giường.
Nói là nói như vậy, nhưng thật sự khi y leo lên giường, nằm bên cạnh Thích Trác Ngọc.
Đột nhiên cũng cảm giác được có hơi không quen, thay đổi mấy tư thế cũng không ngủ được.
Thích Trác Ngọc nhíu mày: "Sao thế?"
Cả người Phượng Tuyên rụt vào trong chăn gấm, lộ ra một cái đầu: "Tiên quân, không có gì đâu.
Ta chỉ muốn tìm một tư thế quy củ một chút, tránh xa ngươi, để không động đến vết thương của ngươi."
Khi nghe "Tránh xa ngươi", Thích Trác Ngọc khựng lại.
Sau đó hắn nhắm mắt lại, mặt không chút thay đổi nói: "Không cần."
Giọng điệu này như kiểu "Ngươi chỉ là tiểu yêu có thể tạo sóng gió gì trong chăn cơ chứ", cùng một loại cuồng vọng tự đại "cho dù bị đụng phải vết thương bổn quân cũng khinh thường chuyện kêu đau".
Được rồi.
Đại ma đầu đều nói như vậy, Phượng Tuyên cũng không tiện nhăn nhó.
Chủ yếu là ngủ dựa vào tường lạnh như băng, không thoải mái chút nào.
Nào có ấm như chăn Thích Trác Ngọc.
Thân thể Thích Trác Ngọc cũng không biết là xảy ra chuyện gì
Ban ngày nắng gắt làn da của hắn lạnh như băng, buổi tối thời tiết lạnh, lại cảm thấy cả người hắn đều ấm áp.
Nếu không phải đại ma đầu là nhân vật phản diện hủy diệt thế giới.
Dựa vào cái mặt của hắn làm nam sủng ấm chăn có khi cũng làm được lên chuyện lớn.
Lúc suy nghĩ lung tung, Phượng Tuyên nhắm mắt ý thức đã có chút mơ hồ.
Trước khi ngủ vẫn không quên mở miệng nói chuyện, ước chừng là vì quá buồn ngủ, giọng điệu có hơi dinh dính lầm bầm: "Ban đêm nếu ta đụng phải vết thương của ngươi, ngươi nhớ đẩy ta ra.
”
Suy nghĩ một chút, lại níu cho mình cái tự tôn: "Nhưng tiên quân yên tâm, ta ngủ ngoan lắm, không hề quậy đâu."
-
Trên người Thích Trác Ngọc có một mùi thảo mộc rất nhạt, mới đầu Phượng Tuyên cũng không biết là mùi gì, chỉ cảm thấy rất giống hương vị dưới tàng cây ngô đồng.
Bởi vậy khi y ở bên cạnh Thích Trác Ngọc mà như có cảm giác ngủ trưa dưới câu ngô đồng.
Có chút giống như mèo con ngửi thấy bạc hà sẽ thích ý lăn lộn, y chìm vào giấc ngủ rất nhanh trong mùi hương gỗ nhẹ nhàng này.
Hơn nữa lúc ngủ, còn mơ mộng.
Bản thân Phượng Tuyên đang ở trong mảnh vỡ mộng cảnh do Thần Hồn Đăng ngưng tụ, bởi vì y là chủ nhân thần hồn đăng.
Lúc thanh tỉnh, Thần Hồn Đăng không ảnh hưởng lớn tới y, chỉ có lúc ngủ, hồn phách lưu lại trong mảnh vỡ mới có thể ảnh hưởng đến y.
Hình ảnh đầu tiên trong mộng xuất hiện một thiếu niên trạc tuổi y.
Thiếu niên này từ trước đến nay đều sinh sống trong một cái ao nhỏ ở Yêu vực Nam Hải, bởi vì lúc nhỏ từng bị nhân loại bắt đi, cho nên mất đi một nửa cái đuôi.
Nhìn đến đây, Phượng Tuyên nhận ra đây là giấc mơ của ai.
Đó là A Lý.
Sau khi A Lý mất đi một nửa cái đuôi thì không cách nào tiếp tục tu luyện được nữa.
Thấy ngư yêu đồng tộc sau khi trưởng thành đều vượt qua Long Môn, trở thành giao nhân, nguyện vọng muốn tu luyện thành tiên càng ngày càng mạnh.
Thẳng đến một ngày, Yêu vực Nam Hải lại bộc phát trận chiến tiên yêu, A Lý ngoài ý muốn nhặt được Tam Thanh Cảnh thượng tiên mất trí nhớ, Tĩnh Đốc tiên quân ở bên hồ ngọc bích.
Mới đầu, A Lý cũng không biết hắn chính là chiến thần đại danh đỉnh đỉnh.
Xuất phát từ lòng tốt cứu người, thu nhận Tĩnh Đốc, chăm sóc cẩn thận.
Thỉnh thoảng A Lý sẽ ra ngoài bắt một ít tôm tép nhỏ, nấu thành đồ ăn khó ăn chăm sóc Tĩnh Đốc, chẳng mấy chốc Tĩnh Đốc khó có thể chịu đựng được tài nấu nướng kinh hoàng của y, đổi thành Tĩnh Đốc nấu cơm, A Lý chỉ cắp mông trông chờ ăn cơm.
Hai người ở trong nhà gỗ trải qua một đoạn thời gian coi như yên tĩnh.
Thẳng đến một ngày, Tĩnh Đốc dưỡng xong vết thương trên người, bỗng nhiên bật lộ thân phận của mình, mở miệng hỏi A Lý có nguyện ý cùng mình trở về Tam Thanh cảnh hay không.
Lúc đầu A Lý mờ mịt không biết làm sao, sau đó dưới sự khẩn cầu nhiều lần của Tĩnh Đốc, do dự đồng ý.
Y muốn tu luyện thành tiên.
Tam Thanh cảnh có linh khí và pháp bảo tốt hơn, chỉ cần y trở thành thượng tiên, liền có thể lên trời xuống biển như những giao nhân khác.
Cha của y chính là một giao nhân lớn tuổi, bởi vì y thiếu một nửa cái đuôi, cha cũng thường xuyên bị đồng tộc khinh thường.
Ngày đi Tam Thanh Cảnh, A Lý tạm biệt những người bạn tốt trong ao của mình.
Ếch yêu om sòm, ốc đồng cô nương dịu dàng, còn có một con rắn đen nhỏ lớn lên như thanh mai trúc mã với y.
A Lý nói với bọn nó: "Chờ tớ ở Tam Thanh cảnh học thành tiên thuật, tớ lại trở về tìm các cậu chơi, cũng vừa hay."
Mộng cảnh đến nơi này, Phượng Tuyên thầm nghĩ một câu này mình từng nói đúng.
So với kịch của lão tướng quân cắm cờ sau lưng trên sân khấu còn nhiều hơn.
Quả nhiên, A Lý đi theo Tĩnh Đốc đến Tam Thanh cảnh, không chỉ không học được tiên thuật, còn bởi vì là một tiểu yêu thế gian có pháp lực thấp.
Các thượng tiên Tam Thanh cảnh đều ghét y, ngay cả một tiên thị bưng trà đưa nước cũng có thể kêu y tới lui.
Vì vậy mà chẳng mấy chốc, A Lý đã chán ghét cuộc sống như vậy.
Tiên cung La Bạch của Tam Thanh cảnh cao lớn nguy nga, nhưng y bắt đầu nhớ đến cái ao nhỏ của mình.
Ý nghĩ về nhà vừa nảy ra, A Lý liền lên đường thu dọn hành lý của mình.
Kết quả Tĩnh Đốc không hiểu sao lại phát điên, không cho phép y hạ phàm, còn nhốt y trong tẩm cung của mình.
Ngày này qua ngày khác, y bị nhốt trong cung điện chỉ có bốn bức tường.
Thẳng đến khi chiến tranh ở Yêu vực Nam Hải lại một lần nữa bộc phát, Tĩnh Đốc lãnh binh xuất chinh, tiêu diệt bộ tộc giao nhân nổi loạn.
Trận chiến này kéo dài không lâu, tu vi Tĩnh Đốc sâu không lường được, chỉ thiếu thần cách là có thể thành thần.
Chưa đến nửa ngày, xác chết, máu chảy khắp nơi ở Yêu vực Nam Hải
Binh lực của bộ tộc giao nhân yếu ớt, vì thế già yếu bệnh tật đều bị gọi ra tiền tuyến, trong đó có phụ thân A Lý.
À, cái này.
Trước đây nhìn bích hoạ ở Quy Khư quốc, y còn tưởng rằng A Lý cầm một kịch bản ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây chớ khinh thiếu niên nghèo, không ngờ lại là một kịch bản cẩu huyết hận hải tình thâm.
Loại này chính là tuy rằng ta giết cha ngươi cùng với cả nhà ngươi cùng với tổ tông mười tám đời của ngươi, nhưng ta yêu ngươi cho nên ngươi hẳn là sẽ tha thứ cho cốt truyện của ta.
Phượng Tuyên thở dài, đồng thời không kìm được tiếp tục xem chuyện gì xảy ra.
Mộng cảnh phía sau y dùng ngón chân cũng có thể đoán được.
A Lý khẳng định biết Tĩnh Đốc giết sạch bộ tộc giao nhân, cho nên ngày Tĩnh Đốc đại hôn với hôn thê y liền chạy mất.
Không sai, Tĩnh Đốc thượng tiên thối nát ở Tam Thanh cảnh còn có một vị hôn thê, thật sự là tập hợp đủ tiêu chuẩn của tên đàn ông xấu xa.
A Lý chạy cũng không chạy thoát, bị Tĩnh Đốc đuổi theo tới bờ Bích Lạc Xuyên.
Trong lúc tuyệt vọng đã nhảy xuống Bích Lạc Xuyên.
Tam Giới có tin đồn, Dưới Bích Lạc Xuyên là nhân gian mịt mù.
Đám tiểu yêu trên thế gian cho rằng, nhảy xuống Bích Lạc Xuyên sẽ là đường về nhà.
Thật ra không phải, trên cùng của Bích Lạc là hoàng tuyền.
Hạ Bích Lạc là suối vàng u tối.
Thượng thần lịch kiếp nhảy Bích Lạc Xuyên đều bị lột đi thần lực, trở thành phàm nhân tay không tấc sắt.
Y một con cá chép nhỏ nhảy xuống, kết quả có thể tưởng tượng được, hồn phi phách tán, chết không toàn thây.
Phía sau chính là một mình Tĩnh Đốc phát điên, chạy đi khắp nơi gọi người qua đường vô tội đến chữa trị hồn phách cho A Lý.
Giải thích hoàn hảo cho hình tượng tên đàn ông đểu cáng mặc dù ngươi đã chết, nhưng ta cũng mất tình yêu, chỉ có thể chịu đựng nỗi đau sống hạnh phúc với vị hôn thê, một trăm năm vì nhớ ngươi nên tìm thế thân.
Đúng vậy, y phát hiện tướng mạo của A Lý trong mộng.
Bạn đang đọc bộ truyện Sau Khi Ta Bị Sư Huynh Chứng Đạo tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Sau Khi Ta Bị Sư Huynh Chứng Đạo, truyện Sau Khi Ta Bị Sư Huynh Chứng Đạo , đọc truyện Sau Khi Ta Bị Sư Huynh Chứng Đạo full , Sau Khi Ta Bị Sư Huynh Chứng Đạo full , Sau Khi Ta Bị Sư Huynh Chứng Đạo chương mới