Quy Khư đón đợt mưa đầu tiên trong suốt 100 năm qua.
Vẫn là kiểu mưa như trút nước kèm theo sấm chớp như thế này.
Mưa suốt bảy ngày bảy đêm mới tạnh dần.
Chờ dân chúng hoàn hồn thấy sa mạc biến thành biển rộng, nhao nhao khiếp sợ trước phép màu mà thần linh ban tặng này.
Mưa lớn kéo dài bảy ngày bảy đêm, Thích Trác Ngọc cũng ngủ bảy ngày bảy đêm.
Sau cái chết của quốc vương giả Tĩnh Đốc, quốc vương thật được tìm thấy trong tầng hầm của cung điện.
Sau khi đi ra nghe Phượng Tuyên nói ra chân tướng, lại nhìn thấy kỳ tích sa mạc biến thành biển rộng, tóm lại vừa cảm kích vừa kính sợ tiếp tục dâng hiến tình yêu cho Thích Trác Ngọc.
Thậm chí còn thay đổi tẩm điện xa hoa hơn trước cho Đại Ma Đầu.
Độc chiếm cả một cung điện xa hoa, không biết còn tưởng Thích Trác Ngọc mới là vua của Quy Khư quốc.
Phượng Tuyên trong bảy ngày này cũng không có việc gì làm, mỗi ngày chỉ có ăn cơm ngủ như trước.
Sau khi mưa ngừng, thị nữ trước đó dẫn y đi du lịch khắp nơi, thậm chí còn mời y ra ngoài dạo phố.
Dựa theo tính cách trước kia của Phượng Tuyên, có thể ra ngoài ăn ngon, khẳng định không muốn ở trong phòng mốc meo.
Heo lười cũng có điểm mấu chốt của heo lười, nên ăn nên uống, nên chơi thì chơi.
Nhưng không biết vì nguyên nhân gì, Phượng Tuyên nhìn Thích Trác Ngọc đang nằm trên giường hai mắt nhắm nghiền vẫn từ chối lời mời của thị nữ.
Dù sao đại ma đầu cũng coi như là vì cứu y mới giày vò thành như vậy.
Phượng Tuyên cảm giác lương tâm mình mọc ra đang mơ hồ đau đớn.
Thích Trác Ngọc cơ hồ cho tới bây giờ chưa từng ngủ.
Cho dù là ngồi trên giường mỹ nhân nghỉ ngơi, thật ra cũng là vận chuyển chu thiên trong cơ thể, tranh thủ tu luyện mỗi một phút mỗi một giây trong đời, sau đó cuốn chết người khác.
Lúc này đây dưới cơn ác mộng mà ngủ thoải mái, ngủ một giấc liền ngủ bảy ngày.
Đương nhiên, Phượng Tuyên không tin yểm thú chỉ trong một đêm đột nhiên trở thành ma thú có thể đánh đại ma đầu, y nghĩ tới một nguyên nhân khác.
Thân thể Thích Trác Ngọc thật sự đã đến cực hạn.
Trong suốt hai mươi năm cuộc đời của hắn ước tính không có lần nào kiệt sức tới vậy, đến mức mà phải chữa trị cơ thể của mình bằng cách ngủ.
Tuy nhiên đây cũng là tình hữu khả nguyên.
(Về tình thì có thể lượng thứ.)
Tĩnh Đốc cho dù có rác rưởi đến đâu cũng là chiến thần của Tam Thanh Cảnh, xếp vào tiên ban.
Có thể ngang tài ngang sức chiến đấu với hắn, thực lực của Thích Trác Ngọc thật đáng sợ khiến người ta không lường được độ sâu.
Huống hồ lúc cùng Tĩnh Đốc đánh nhau, đại ma đầu còn cưỡng ép phá vỡ không gian Thủy Kính.
Nghĩ tới đây, Phượng Tuyên có hơi lo lắng, đã từng nghe Thích Trác Ngọc nói qua, thân thể hắn đặc thù, miệng vết thương có thể tự động lành lại.
Nghỉ ngơi nhiều ngày như vậy, cũng không biết vết thương trên người hắn hồi phục như thế nào rồi.
Phượng Tuyên vốn chỉ hiện lên ý niệm này trong đầu.
Nhưng có một số việc chính là như vậy, không nghĩ tới còn tốt, vừa xuất hiện sẽ ở trong đầu không xua đi được.
Hơn nữa còn càng ngày càng nghiêm trọng, đến trình độ không thể bỏ qua.
Thế cho nên Phượng Tuyên ngồi tại chỗ trong chốc lát, rốt cục không kìm được.
Vươn tay xốc chăn của Thích Trác Ngọc lên.
Y liếc nhìn vết thương.
Đại ma đầu đã ngủ bảy ngày, cũng không đến mức tỉnh lại đúng lúc này chứ?
Sự thật chứng minh, có vài điều không nên nghĩ tới, chỉ cần suy nghĩ, bất kể xác suất nhỏ như thế nào, chuyện này đều sẽ xảy ra 100%.
Giống như bánh ngọt rơi xuống đất, mặt có đường nhất định sẽ hướng xuống dưới.
Phượng Tuyên cởi bỏ vạt áo hắn, đẩy cổ áo sang một bên.
Lần trước được hắn ôm, y nhìn thấy một vết cắt sâu có thể thấy xương trên xương quai xanh của Thích Trác Ngọc
Hiện giờ, vết cắt này quả nhiên đã khỏi hẳn, chỉ còn lại một vết thương màu hồng nhạt, không biết đại ma đầu có phải là loại thể chất để lại sẹo hay không.
Phượng Tuyên theo bản năng dùng ngón tay sờ sờ vết thương này, không hiểu sao, mắt phải có hơi giật giật.
Vì thế vừa ngẩng đầu, liền thấy Thích Trác Ngọc không hề báo trước mở mắt ra.
Tầm mắt hai người bất ngờ đụng phải trong không trung.
Phượng Tuyên thậm chí vẫn còn duy trì tư thế đút tay vào cổ áo hắn.
......
......
Tiếp theo, tầm mắt Thích Trác Ngọc chậm rãi đi xuống.
Nhìn thấy quần áo nửa cởi của mình, lại nhìn thấy dáng vẻ Phượng Tuyên này rất giống như thừa dịp hắn bệnh muốn hành động bất chính với hắn.
Không khí bỗng trở nên yên lặng vô cùng.
Phượng Tuyên cảm thấy như thể đầu mình bị thứ gì đó đập mạnh, sau đó hoàn toàn trống rỗng.
Một lúc lâu sau, y mới hoàn hồn, cảm thấy mình còn có thể giãy dụa, mím môi một lúc mới dũng khí mở miệng: "Sư huynh, ta nghĩ ta có thể giải thích.
”
Thích Trác Ngọc vừa mới ngủ dậy, tóc không buộc, mái tóc dài đến eo chỉ buông xõa sau lưng.
Y phục hắn thường mặc cũng rộng thùng thình, có chút cẩu thả lười biếng, phối hợp với nhan sắc tuy bệnh tật nhưng anh tuấn không giảm của hắn.
Mặc dù trọng thương vẫn chưa lành.
Nhưng không có loại u ám chết chóc của bệnh nhân, mà ngược lại mang đến cho người ta một vẻ đẹp yêu dị mỹ lệ, giống như một nam hồ ly tinh bị bệnh vẫn còn không quên quyến rũ người ta.
Phượng Tuyên cảm thấy dù mình có giải thích như thế nào, thì cũng đều mang lại cảm giác yếu ớt.
Đặc biệt Thích Trác Ngọc còn cười như không cười nhìn chằm chằm y, từ từ lên tiếng: "Được.
Sư huynh nghe ngươi ngụy biện.
”
......
......
Cái gì gọi là xảo quyệt! Ngụy biện! Ôi, ôi!
Phượng Tuyên cảm thấy cần phải khôi phục hình tượng của mình một chút: "Ta lo vết thương của huynh không lành, cho nên chỉ liếc mắt một cái! ”
"Ừ, liếc mắt nhìn." Biểu cảm của Thích Trác Ngọc rất là thiếu nợ "Ta tin", tiếp tục: "Sư huynh kiến thức thiển cận.
”
Hắn dừng một chút, ý bảo tay Phượng Tuyên còn đặt ở sâu trong vạt áo mình: "Chưa từng thấy ai lại lấy tay nhìn như Tiểu Thất này."
Phượng Tuyên: "..."
Phượng Tuyên thật sự là hối hận muốn chết, sao lại tiện tay sờ vào cơ chứ.Tay y giống như bị thứ gì làm phỏng, vội vàng rút về.
Cũng không cần hóa ra gương băng tự soi cũng biết vành tai mình hiện tại chắc chắn đỏ chót nóng rực.
Phượng Tuyên cắn răng: "Sư huynh, chẳng phải huynh biết đọc tâm thuật sao."
Chắc chắn là đại ma đầu cố ý, hắn biết đọc suy nghĩ của người khác kia mà.
Mình có hành vi bất chính với hắn hay là kiểm tra vết thương, chẳng lẽ hắn không biết?!
Kết quả Phượng Tuyên nhận ra mình đã đánh giá quá thấp gương mặt vô sỉ của Thích Trác Ngọc.
Hắn thản nhiên nhìn thoáng qua y, "Ừm, vốn là làm được."
Thích Trác Ngọc mở miệng: "Nhưng sư huynh hiện tại trọng thương chưa lành, cho nên không làm được nữa."
......!Thiệt hại mà Thủy Kính gây ra là trên thân thể, có thể ảnh hưởng gì tới pháp thuật đọc tâm của ngươi chứ?!
Đối với loại lời nói dối thuận miệng nói bậy này của hắn, Phượng Tuyên thật sự không muốn để ý tới cái tên trẩu tre này.
Cãi nhau với vợ mình giỏi như vậy sao không tới Phiếu Miểu Tiên phủ mở đàn truyền đạo đi, tu chân giới lần đầu tiên có cặp vợ chồng tranh cãi biện luận với hội đạo sư, không có ngươi ta không xem.
Đại khái là Phượng Tuyên thật lâu cũng không nói gì.
Thích Trác Ngọc mới nhận ra dường như mình đã chọc giận tiểu tổ tông rồi.
Hắn nói: "Giận hả?"
Phượng Tuyên âm dương quái khí: "Ha ha.
Không."
Ở chung với Phượng Tuyên lâu như vậy, hắn đại khái cũng có thể thăm dò ra tính tình của y, có chính là có, nói không có thật ra cũng là có, tóm lại chính là ý đang giận.
Ngay cả "sư huynh" cũng không chịu kêu.
Thích Trác Ngọc co được giãn được: "Sư huynh xin lỗi ngươi."
Phượng Tuyên chần chờ nhìn hắn, nghĩ thầm trong vốn từ vựng của Đại Ma Đầu lại còn có hai chữ "xin lỗi".
Còn tưởng rằng loại phương thức xin lỗi của hắn chính là đem đối tượng xin lỗi gi3t chết.
Giống như một con thú lớn ngoan ngoãn cúi đầu.
Phượng Tuyên tự hỏi lại mình một chút, cảm thấy chút chuyện nhỏ này hình như cũng không cần hắn cẩn thận xin lỗi mình như vậy.
Dù sao, cơ thể hắn cũng có nhiều vết thương, đều là vì cứu mình mà chịu.
Đang muốn thuận dốc đưa lừa xuống, như không có việc gì xảy ra hòa hảo với Thích Trác Ngọc.
Chợt nghe thấy giọng Thích Trác Ngọc lười biếng nhàn tản, mang theo một chút khàn khàn vì bị bệnh, " Sau này Tiểu Thất không chỉ có thể nhìn bằng tay, còn có thể tùy ý mà nhìn, Muốn nhìn chỗ nào của sư huynh cũng được, ok không? ”
......
Ồ.
Thì ra đại ma đầu cho rằng mình tức giận là bởi vì không cho mình xem chỗ khác.
Năng lực lý giải kiểu quỷ gì vậy?
Còn nữa, ai muốn nhìn vào chỗ lộn xộn của ngươi?!
-
Chờ Thích Trác Ngọc ý thức được Phượng Tuyên thật sự tức giận thì đã trôi qua suốt hai ngày kể từ khi hắn tỉnh lại.
Nói thật, tuy rằng Phượng Tuyên vẫn luôn ở bên Thích Trác Ngọc, nhưng đại ma đầu rảnh rỗi quá mức, cách năm ba hôm lại muốn ra ngoài gây chuyện.
Hai ngày nay hắn vừa tỉnh, vết thương còn chưa đủ tốt để tùy tiện xuống giường đi bộ, vì thế vẫn nằm như cũ.
Vì thế người không nhìn thấy bóng người đổi thành Phượng Tuyên, y luôn là buổi sáng liền ra ngoài dạo chơi, đến khuya mới trở về.
Thích Trác Ngọc ở phương diện tu hành luôn luôn khắc khổ, bế quan ở trong sơn động nhỏ hẹp đen kịt lại âm lãnh liên tiếp mấy tháng cũng không cảm thấy cô độc và yên tĩnh như bây giờ.
Bây giờ ở trong cung điện lộng lẫy, ấm áp như mùa xuân, không còn Phượng Tuyên líu ríu ở bên tai sư huynh dài sư huynh ngắn, cũng không hiểu sao cảm thấy có một loại tĩnh mịch không quen.
Đặc biệt là khi ban đêm có hai thị vệ trẻ tuổi đưa Phượng Tuyên trở về.
Thiếu niên bằng tuổi nhau vừa nói vừa cười, thẳng đến khi trở lại phòng, ý cười trên mặt Phượng Tuyên vẫn chưa biến mất.
Bạn đang đọc bộ truyện Sau Khi Ta Bị Sư Huynh Chứng Đạo tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Sau Khi Ta Bị Sư Huynh Chứng Đạo, truyện Sau Khi Ta Bị Sư Huynh Chứng Đạo , đọc truyện Sau Khi Ta Bị Sư Huynh Chứng Đạo full , Sau Khi Ta Bị Sư Huynh Chứng Đạo full , Sau Khi Ta Bị Sư Huynh Chứng Đạo chương mới