Dì Chu về quê thăm họ hàng cuối cùng cũng trở lại.
Trước khi Ôn gia trở nên giàu có bà ấy đã làm việc ở đây nên bà ta tự xưng mình là một phần không thể thiếu của nhà Ôn.
Năm đó, khi chị tôi lần đầu tiên đến ra mắt nhà họ Ôn, chỉ bởi vì thái độ đối với dì Chu không đủ ‘tôn kính’ mà khiến bà ta ôm lòng hận thù.
Tiếp đó bà ta bắt đầu thổi gió vào tai đôi vợ chồng già, nói loại con gái quê mùa thi đỗ lên đây như chị tôi là loại không đáng tin cậy nhất, thâm tâm chỉ muốn trèo cành cao, cáo già lắm.
Điều nực cười là bản thân bà ta rõ ràng cũng là người gốc nông thôn.
Chị tôi và Ôn Thiệu Đình xảy ra chuyện bà ta cũng là một trong những kẻ đầu sỏ có công lớn. Bà ta bị Mạnh Ngọc mua chuộc để bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng báo cáo tung tích của Ôn Thiệu Đình cho cô ta, vì vậy nên mới có cơ hội cho tiểu tam thượng vị.
Đây là lần đầu tiên dì Chu gặp tôi, bà ta ôm tôi hôn tôi dỗ dành tôi như thể tôi là cháu gái ruột của bà ta vậy.
Mạnh Ngọc nhìn thấy khuôn mặt đầy nước dãi của tôi liền đ è xuống vẻ mặt chán ghét: "Dì Chu, đến giờ bảo bối uống sữa rồi, đưa bé cho tôi đi."
Tất nhiên, đây chỉ là cái cớ của cô ta mà thôi.
Kể từ khi sinh ra, tôi đã quyết tâm không uống một ngụm sữa của kẻ thù.
Việc này không khác gì việc ép tôi phải chết cả.
Sau khi tỉnh dậy sau giấc ngủ ngắn, tôi tự mình bò ra khỏi phòng.
Dì Chu đang dọn dẹp phòng khách, miệng ngâm nga vài giai điệu nào đó, có vẻ tâm trạng đang rất tốt.
Tôi gian ác cười sau lưng bà ta rồi bò thẳng về phía chiếc bình cổ của nhà họ Ôn.
“Rầm” một tiếng, chiếc bình lớn như vậy rơi xuống đất, các mảnh vỡ vương vãi khắp nơi làm kinh động mọi người.
Giọng nói của Mạnh Ngọc từ phía sau vang lên, tôi bình tĩnh đưa tay ra, cọ xát lòng bàn tay vào những mảnh vỡ.
Tôi há miệng khóc đến độ lê hoa đái vũ vì vết thương thật sự rất đau.
Mạnh Ngọc đau lòng ôm lấy tôi, bắt đầu điên cuồng lăng mạ dì Chu bất chấp những giao tình trước đây của bọn họ. Tôi trốn trong vòng tay cô ta, vừa khóc vừa cười khúc khích.
Diễn viên có thiên phú nhất thời đại hiện nay tôi đây cũng được coi có một chân rồi nhỉ.
Sau khi nghe tin tôi bị thương, Ôn Chấn và Ôn Thiệu Đình đều vội vã về nhà.
Dì Chu quỳ trên mặt đất, nước mũi chảy ròng ròng: “Lão gia, thiếu gia tôi oan uổng quá, bình hoa không phải tôi làm vỡ, mà là... mà là tiểu thư...”
"Đủ rồi." Ôn Chấn cắt đứt lời kể khổ của bà ta, “Dì Chu, mấy năm nay nhà tôi đối xử không bạc với bà, giờ bà đi thu dọn đồ đạc được rồi, tiền lương tôi sẽ dựa theo tháng trả bà.”
Chiếc bình hoa đó là đồ vật cổ sưu tầm mà Ôn Chấn yêu thích nhất, mà tôi lại là cháu gái tâm can bảo bối của ông ta.
Dì Chu một lúc giẫm phải hai bãi mìn, có ở lại được mới đáng ngạc nhiên.
Ngày hôm sau, dì Chu tay nách xách mang trước sự chú ý của mọi người không cam tâm bước ra khỏi cửa.
Bao ăn bao ở, chỉ lương thôi cũng đã cao gấp người bình thường ba lần, sau này có thể bà ta sẽ khó hòa nhập với cuộc sống bình thường.
Nhìn bóng lưng u sầu của bà ta, tôi không khỏi nhếch lên khóe miệng vui mừng trong lòng.
Đột nhiên, dì Chu quay đầu lại, vẻ mặt kinh ngạc, ngây người nhìn tôi một lúc lâu.
Tôi thu lại nụ cười, thiên chân vô tà lảm nhảm trong vòng tay người hầu.
8.
Sau khi loại bỏ dì Chu, tôi bắt đầu bước kế hoạch tiếp theo.
Sau khi sinh con, Mạnh Ngọc gần như đã lấy lại vóc dáng và hiện đang chuẩn bị trở lại.
Cô ta chuẩn bị tham dự Tuần lễ thời trang Paris để trình diễn catwalk, đây là sự kiện nước ngoài đầu tiên của cô ta, điều này khiến cô ta vui mừng đến mức đã mấy ngày nay ngủ không ngon giấc.
Kể từ khi bấu víu vào Ôn Thiệu Đình, Mạnh Ngọc từ một người mẫu vô danh trở thành siêu mẫu quốc tế, địa vị của cô ta cũng đã có bước nhảy vọt. Mỗi ngày sau khi tắm xong, cô ta đều sẽ chăm sóc da trong hơn một giờ.
Tôi bò đến chân cô ta, ngước nhìn cô ta một cách tò mò.
Sau khi đắp mặt nạ xong, Mạnh Ngọc ôm chặt tôi vào lòng bất chấp sự vùng vẫy của tôi.
Đối diện với gương, cô ta vừa ngân nga vừa hỏi tôi, “Con yêu, mẹ có đẹp không?”
“Mẹ có phải là người phụ nữ đẹp nhất thế gian không?”
Cô kêu A A cào vào tay cô ta mới có thể thoát thân.
Ngày hôm sau, khi Mạnh Ngọc đang tắm, tôi đổ dầu tẩy trang mà cô ta vứt trong góc vào mặt nạ tẩy rửa. Tất cả những chai lọ mà cô ta bị dị ứng đều bị tôi trộn lẫn với nhau.
Lúc chăm sóc da, Mạnh Ngọc không phát hiện điều gì lạ, bôi các thứ lên mặt như bình thường.
Sáng sớm ngày hôm sau tỉnh lại, Ôn gia bị tiếng hét thất thanh của Mạnh Ngọc đánh thức.
“Sao thế?” Ôn Thiệu Đình mơ mơ màng màng đứng dậy, khi nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh, hắn ta sợ đến mức ngã khỏi giường.
Toàn bộ khuôn mặt của Mạnh Ngọc đỏ bừng, sưng tấy, chỉ có thể nói là thảm thương không nỡ nhìn.
“Mặt của em... mặt của em! Ngày kia em còn phải tham dự catwalk nữa!” Cô ta lo lắng đi đi lại lại trong phòng, la hét điên cuồng.
Cô ta bắt đầu lay vai Ôn Thiệu Đình: "Chồng ơi anh hãy nghĩ cách đi. Có cơ sở thẩm mỹ hàng đầu nào có thể giúp mặt em nhanh chóng hồi phục không?"
Ôn Thiệu Đình hất tay cô ta ra, có chút không kiên nhẫn, “Lâu lắm rồi mới có một ngày nghỉ, giờ đến ngủ nướng cũng không được.”
“Đừng nghĩ đến việc đi catwalk nữa, cô như thế này chỉ tổ làm xấu mặt Ôn gia thôi.”
Thế là hai người cãi nhau to.
Kết thúc là Mạnh Ngọc ngồi dưới đất khóc, Ôn Thiệu Đình đóng sập cửa nghênh ngang bước đi.
“Tôi ra ngoài gặp bạn bè, hôm nay đừng làm phiền tôi.”
Mạnh Ngọc càng đau lòng khóc, tôi ở trong nôi càng vui vẻ cười.
Không đủ, còn lâu mới đủ.
Tôi phải trả lại tất cả những bất bình và đau đớn mà chị tôi đã phải chịu đựng cho cặp vợ chồng chó má này!
9.
Mạnh Ngọc tức giận chạy về nhà bố mẹ đẻ.
Cô ta muốn đưa tôi đi nhưng bị hai vợ chồng già Ôn gia kiên quyết từ chối.
Ôn Chấn không hề khách khí nói với con dâu, “Tôi không quan tâm cô với Thiệu Đình xảy ra chuyện gì nhưng đừng có làm khổ cháu gái tôi, nó là người họ Ôn, nó không đi đâu cả!”
Đúng như dự đoán, nhà họ Ôn cũng coi thường Mạnh Ngọc.
Ôn Thiệu Đình đêm đó mãi đến nửa đêm mới về nhà, say khướt nằm trên giường, người bốc mùi khó chịu.
Tôi bò qua người hắn ta nhưng không may bị hắn ta kéo vào lòng rồi cho tôi một nụ hôn mãnh liệt.
Lúc đó toàn thân tôi như muốn nổ tung.
Mẹ tôi ơi, Đức mẹ Maria ơi, tôi không còn sạch sẽ nữa rồi, muốn hóa đá thăng thiên cho rồi.
Tôi cố gắng hồi lâu, phát hiện không thể trốn thoát nên liền đưa chân thẳng vào miệng hắn, đừng động vào bà đây duma mayyyy!
Lần này Ôn Thiệu Đình cuối cùng cũng buông tôi ra.
Điện thoại của hắn ta rơi khỏi người, vô tình bị hắn mở khóa.
Có lẽ vì anh là người duy nhất có thể kết nối được ký ức kiếp trước của tôi. Ngoài tôi ra, anh ấy cũng là người duy nhất trên thế giới hiểu được quỹ đạo cuộc đời tôi.
Ôn Thiệu Đình và Mạnh Ngọc chiến tranh lạnh vài ngày, hai người bọn họ không ai rảnh quan tâm tôi nên người chăm sóc tôi vẫn luôn là Ôn Thiệu Ngôn.
Ôn phu nhân hiển nhiên không muốn nhìn thấy con ngoài giá thú của chồng mình, luôn luôn nói những câu quái gở.
Bất cứ khi nào điều này xảy ra, tôi sẽ bắt đầu khóc, sau đó liều mạng thoát khỏi vòng tay của bà ta rồi vươn tay về phía Ôn Thiệu Ngôn.
Thấy tôi bám lấy anh như vậy, Ôn phu nhân đành phải cắn răng chịu đựng.
Ôn Thiệu Ngôn có bề ngoài tuấn tú, sự nghiệp thành đạt, đối với người hầu cũng cực kỳ khách khí, các hầu gái trẻ khi nhìn thấy anh thường hay đỏ mặt.
Một buổi chiều vui vẻ, sau bữa tối, Ôn Thiệu Ngôn đang chơi đàn trong phòng piano.
Tôi ngồi bên cạnh trên sàn chơi xếp hình, nghe thấy tiếng nhạc quen thuộc không khỏi ngân nga theo.
Đây là một giai điệu ngẫu hứng được Ôn Thiệu Ngôn sáng tác khi anh học năm thứ ba trung học.
Sở dĩ tôi đối với giai điệu này quen thuộc cực kỳ là bởi vì anh ấy kéo tôi ép nghe anh ấy đàn tận hơn hai tiếng. Tai tôi sắp sửa chai sạn đến nơi nên cuối cùng tôi bịa ra một đoạn <Lời trốn học> th ô tục, hát theo để bày tỏ sự phản đối của mình.
“Thầy giáo giảng bài tôi ngủ gật, những ngày trốn học thật tuyệt vời. Tay trái cầm nồi, tay phải cầm muôi, no say rồi thì bắt đầu gào, kẻ tặc họ Ôn bị tôi đánh đầu hoa la.”
Anh ấy không tức giận mà chỉ ngồi trước cây đàn, lặng lẽ nhìn tôi mỉm cười.
Tôi đắm chìm trong ký ức đến nỗi không nhận thấy tốc độ tay của Ôn Thiệu Ngôn đã chậm lại cho đến khi im lặng.
Mà tôi vẫn đang ngâm nga giai điệu đó.
Người đứng sau tôi bước tới và bế tôi lên.
Anh chỉ im lặng ôm tôi mà không nói gì cả.
Tôi dựa vào vai anh, nghịch mái tóc mềm thơm, rồi lại ngáp.
Cơ thể của em bé đúng là mong manh, muốn làm gì cũng không được, bất lực tòng tâm mà.
11.
Ngày hôm sau, Mạnh Ngọc từ nhà bố mẹ đẻ trở về, hai vợ chồng có dấu hiệu hòa giải.
Kết quả là đêm đó tôi đang ngủ ngon lành trong nôi thì lại bị đánh thức bởi tiếng cãi vã.
Mặt Mạnh Ngọc vẫn còn sưng tấy, vẻ mặt gớm ghiếc đến đáng sợ.
Ngày trước khi đẩy chị tôi xuống nước, có phải cô ta cũng có bộ dáng này hay không?
“Ôn Thiệu Đình, anh giấu tôi tìm g.ái g.ú đúng không?” Đưong nói, Mạnh Ngọc ném mạnh chiếc gối vào Ôn Thiệu Đình.
Sớm hơn dự định một chút, cô ta nhanh như vậy mà đã phát hiện ra tin nhắn rồi.
Ôn Thiệu Đình vừa tắm xong, còn chưa kịp mặc áo.
Hắn ta không trả lời trước câu hỏi của cô ả mà lạnh lùng hỏi: “Cô đã xem điện thoại của tôi?”
“Xem điện thoại của anh thì làm sao? Có điều gì mờ ám anh không muốn cho tôi xem à?”
Mạnh Ngọc hét lên, bước tới cấu xé hắn.
Tôi trốn trong nôi trong bóng tối, bình tĩnh quan sát tất cả những điều này, thậm chí quên cả việc giả vờ khóc.
Bộ dáng của cô ta hiện giờ giống hệt một người đàn bà chanh chua.
Phản ứng mãnh liệt như vậy, có lẽ do bản thân cũng đã làm điều tương tự nhỉ.
Có lần cô ta còn gửi cho Ôn Thiệu Đình một loạt ảnh khó tả cơ mà.
Bởi vì chột dạ nên mới thấy phẫn nộ, lo được lo mất.
Nhưng mà loại người này còn chán mới thấy cắn rứt lương tâm.
Ôn Thiệu Đình nhịn không được nữa, bắt đầu mặc áo khoác, hình như là muốn đi ra ngoài.
Mạnh Ngọc vẫn không hề khuất phục, đuổi theo hắn từ phía sau, "Ôn Thiệu Đình anh nói năng gì đi chứ, tôi đợi anh giải thích đấy, anh chột dạ à!”
Người đàn ông vùng vẫy muốn thoát khỏi người phụ nữ phía sau, Mạnh Ngọc ngồi phịch xuống đất.
Ôn Thiệu Đình rời đi không quay đầu lại, cũng không thèm liếc nhìn cô ta một cái.
Trong phòng ánh đèn mờ mịt, Mạnh Ngọc yếu ớt quỳ trên mặt đất, giống như một u hồn buồn bã.
“Ôn Thiệu Đình anh quay lại cho tôi, có phải anh cảm thấy tôi không còn xinh đẹp nữa nên chán ghét tôi rồi đúng không!!”
Cuộc cãi vã giữa hai người đã đánh thức vợ chồng Ôn Chấn.
Ôn phu nhân dỗ tôi, miệng nói ra đều là những lời giáo huấn Mạnh Ngọc.
“Đàn ông mà, chán cơm thèm phở là chuyện bình thường.”
“Bên ngoài thân phận của Thiệu Đình là như thế nào, ai dám làm trái ý nó đâu. Cô ở nhà cũng phải cho nó mặt mũi, không phải chuyện gì cũng đo đếm từng tý một.”
“Ngày xưa cô bước vào nhà tôi như thế nào đừng có quên, sao đến lượt cô là cô nhịn không được thế?”
Lúc đó, tôi nhìn thấy sắc mặt Mạnh Ngọc tái nhợt, không còn chút máu.
Lúc này, liệu cô ta có hối hận chút nào không?
Viên đạn ngày xưa b ắn ra giờ đây bắn ngược lại trúng vào giữa hàng mày của cô ta.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!