Tác giả: Thần Vong Xỉ Hàn 0
Thitkhocaichua
Đã vái lạy thần phật xong, Nhạc Kỳ Niên đi vào phòng ngủ thay quần áo, khi ra chính là một thân đạo bào màu xanh đen, sau lưng còn giắc thanh kiếm gỗ đào, chuôi kiếm còn dán cái mác có dòng chữ “Long Uyên đao kiếm flagship store”.
Đường Vũ Thành trợn tròn đôi mắt: “Cậu muốn bận như vậy đi quay show?”
Nhạc Kỳ Niên cúi đầu nhìn trang phục của chính mình: “Không phải quy tắc đã nói, thí sinh có thể tự mang ‘pháp khí ’ sao? Bần đạo như vậy có gì không ổn?”
“Rất ổn, rất ổn.” Đường Vũ Thành nói.
Nếu đã muốn đến《 ai là Thông Linh Vương 》 loại chương trình huyền học này, dù sao cũng phải thiết lập cho chính mình một cái bề ngoài giống đại sư.
Bạch Thắng trước đó luôn tự khoe bản thân có giác quan thứ 6 cực nhạy, thì bận gì lên show cũng không sao.
Nhưng giờ đã đổi thành Nhạc Kỳ Niên, cậu tự thiết lập cho mình bề ngoài như vậy cũng không tồi.
Đứa nhỏ này vì tham gia tiết mục mà đã ra sức rất nhiều, diễn trò, còn chuẩn bị sẵn trang phục đạo cụ quá tốt.
Nhạc Kỳ Niên cũng cảm thấy bộ đồ trên người quá ư là ổn.
Kiếm gỗ đào của cậu đã đánh rơi 700 năm trước, mất đi bội kiếm tùy thân khiến cậu cảm thấy như thiếu gì đó và vô cùng không được tiến nhiên.
Mà thế giới hiện tại, đều là nhà lớn chọc trời, bê tông cốt thép, cậu đi nơi nào tìm lại kiếm gỗ đào của chính mình?
Không có gỗ đào, nhưng là có đào bảo nha! Chỉ cần lướt nhẹ điện thoại, thì ngày hôm sau kiếm gỗ đào đã được giao đến tận nhà.
Nhạc Kỳ Niên lại vì cái xã hội hiện đại này làm cho khiếp sợ.
Quả thật rất tiện lợi, cậu cũng không muốn trở lại Ung Triều đâu!
Hai người đi xuống lầu.
Nhạc Kỳ Niên nhìn thấy chiếc Audi xinh đẹp, láng cóng kia, sắc mặt không khỏi trắng xanh một trận, từ trong túi nhanh chóng lấy ra một lá bùa vàng, dán thẳng vào trán chính mình.
"Cậu lại làm gì vậy?" Cơ mặt Đường Vũ Thành hơi vặn vẹo.
“Đây là Tịnh thần phù mà bần đạo tự chế, có thể phòng ngừa say xe.”
Ở thời đại của cậu, mấy cái gọi là ô tô làm gì có.
Người giàu ngồi xe ngựa, người nghèo thì đi bộ.
Nên khi ngồi ô tô cậu cảm thấy cả người đều mệt mỏi, muốn ói.
Xe ngựa tốt biết bao nhiêu.
Mấy cái ô tô này mệt quá đi mất.
Đường Vũ Thành lại bắt đầu đau đầu.
Đứa nhỏ này có phải hay không coi phim cổ trang nhiều quá rồi?
***
Khi tới trường quay, nhân viên công tác nhanh chóng xác nhận thân phận Đường Vũ Thành, sau đó đưa hai người đi vào bên trong phòng chờ.
Đến khi bắt đầu, các thí sinh liền lần lượt bước ra sân khấu.
Nhạc Kỳ Niên nhìn quanh phòng chờ một hồi, âm thầm líu lưỡi.
Nơi này có hơn hai ba mươi người, còn không ít người cùng độ tuổi với Nhạc Kỳ Niên, mà cũng có người râu tóc bạc trắng.
Có cô gái bận cả cây màu đen mà ngồi xem bài Tarot, có cả nữ sinh bán trang phục thiểu số nhiều màu sắc.
Và cả người nước ngoài!
Đa dân tộc, đa thể loại cùng tụ họp lại cạnh tranh, quả thật nhìn khá khốc liệt.
Đường Vũ Thành đi bên cạnh thấp giọng nói: “Bọn họ đều là người đã vượt qua vòng loại.
Nghe đâu vòng loại có hơn hai trăm thí sinh ghi danh."
Nhiều người cùng tụ hợp vào một phòng, hơi thở hỗn loạn khiến Nhạc Kỳ Niên có chút khó thở.
Cậu cũng nhìn ra đại đa số là người thường, không hề có cái tiềm chất Thông linh gì cả.
Nhưng cũng có không ít người lộ ra khí tràng quỷ quyệt khó lường, nói rõ bọn họ cũng có chút tài năng.
Tổ tiệt mục còn cho rằng dựa vào người ẩn nấp có thể lừa gạt người khác, để đảm bảo ngôi quán quân không bị nẫng tay trên.
Nhạc Kỳ Niên không khỏi cười lạnh, bọn họ hoàn toàn không biết chính bọn họ đã đưa cao thủ thế nào đến chương trình đâu.
Cậu tìm một góc yên tĩnh, vừa kéo Đường Vũ Thành qua định ngồi xuống, thì đã nghe một giọng nói như nghẹt mỡ ở cuống họng, vang lên phía sau.
“Nhạc Kỳ Niên? Sao mày lại ở chỗ này?”
Người đại diện của Truyền Tước - Chu Tín hất cái bụng to và mặt mỡ đứng đó, khó tin mà nhìn chằm chằm Nhạc Kỳ Niên.
Bên cạnh Chu Tín còn có một cậu trai trẻ, tuổi chỉ tầm 20, vai rộng chân dài, khí chất cao ngạo, yên lặng mà nhìn bọn họ.
Nhạc Kỳ Niên nhìn chung quanh, sau đó lại nắm lấy tay Đường Vũ Thành, giơ lên che lại mặt mình.
Chu Tín bên này nhìn hành động của cậu, tức đến mặt đỏ bừng như gan heo, "Mày có ý gì? Khinh thường tao ư?"
Nhạc Kỳ Niên nói: “Chu huynh vì sao lại dễ quên như vậy? Không phải mấy ngày trước chính Chu huynh đã nói không muốn tái kiến bần đạo hay sao? Nên hiện tại, bần đạo vì nghĩ cho Chu huynh, nên mới cố tình che đi khuôn mặt mình."
Chu Tín tức giận đến khuôn mặt mỡ cũng rung.
Sao gã lại gặp được cái thằng Nhạc Kỳ Niên xui xẻo này cơ chứ? Không lẽ nó cũng đến tham gia 《 ai là Thông Linh Vương 》? Gã đương nhiên biết Truyền Tước giải trí đang tính mượn chương trình này để đẩy ra nghệ sĩ mới.
Nhưng cái này là đẩy ra để gây rối ư?
“Ai da, đây không phải anh Chu sao?” Đường Vũ Thành hạ tay đang che mặt Nhạc Kỳ Niên xuống, sau đó tiến lên một bước, che trước mặt Nhạc Kỳ Niên.
Anh biết Chu Tín chính là người đại diện trước kia của Nhạc Kỳ Niên, nên nhận thấy không khí căng thẳng giữa hai người, Đường Vũ Thành nhanh chóng bước ra làm hoà.
"Anh Đường đã lâu không gặp!" Chu Tín nhanh chóng thay đổi sắc mặt, mỉm cười nhìn Đường Vũ Thành, "Nghe nói Bạch Thắng nhà anh muốn tham gia 《 ai là Thông Linh Vương 》, sao không thấy cậu ấy?”
Đường Vũ Thành ngoài cười nhưng trong không cười: “Tiểu Bạch đã rời nhưng Tiểu Nhạc đã thay vào.
Tiểu Nhạc hiện tại là nghệ sĩ kí hợp đồng dưới trướng công ty tôi.
Anh Chu không biết chuyện này sao? Không lẽ anh không xem tin tức trên mạng?"
Chu Tín lông mày run rẩy.
Chỉ định chào hỏi với Đường Vũ Thành một chút, ai ngờ đâu lại bị hắn châm chọc.
Đúng là chủ nào tớ nấy, chưa có gì mà đã vểnh đuôi kiêu ngạo!
Gã cứ ngỡ là không có Bạch Thắng, thì không có kẻ vướng chân gã.
Ai mà biết được nửa đường, lại nhảy ra cái thằng Nhạc Kỳ Niên xui xẻo, không những thế còn kí hợp đồng với Thần Hi.
Đây không phải họ đang cố tình đối nghịch với Truyền Tước sao?
Nhưng Chu Tín nghĩ lại, tài lực Thần Hi sao có thể so với Truyền Tước? Nhất định là Bạch Thắng lâm thời rời đi, không có ai nên mới vội vàng nhét Nhạc Kỳ Niên vào.
Nhìn cả người đều Nhạc Kỳ Niên mà xem, cả cây đạo bào, còn đeo thêm kiếm gỗ.
Hừ! Cái mác giá cả vẫn chưa chịu gỡ kìa.
Chu Tín không ngờ, thẩm mỹ nhìn người của Thần Hi lại cùi đến vậy.
Giả thành đạo sĩ? Vậy sao không cạo đầu xuất gia luôn đi, cho người khác tin hơn.
Ai chứ Chu Tín là người biết rõ trình độ của Nhạc Kỳ Niên.
Kỹ thuật diễn không tính là kém, nhưng cũng không đến nổi gọi là tốt.
Chương trình này là phát sóng trực tiếp, đến lúc đó xem Thần Hi dùng bao nhiêu tiền để xóa đi cái trò hề này!
Giọng nói giấu dao, Chu Tín nói: "Không ngờ Tiểu Nhạc sau khi rời Truyền Tước chúng ta, lại đến kí hợp đồng với Thần Hi nha! Ánh mắt anh Đường thật tốt, vậy mà có thể nhìn ra nghệ sĩ vừa hết hợp đồng của tôi, tôi thấy cũng mừng thay cho cậu ấy!"
Ngụ ý gã nói chính là: Thần Hi mấy người chỉ có thể nhặt rác chúng tôi bỏ ra, xứng để đứng ngang hàng sao?
Đường Vũ Thành bên này cũng chỉ cười cười, "Cũng may có anh Chu đã bồi dưỡng trước cho Tiểu Nhạc, chúng ta đúng là nhặt được hời.
Nếu trước đó, Tiểu Nhạc quá nổi ở Truyền Tước, vậy Thần Hi chúng tôi có cửa nào mời được!"
Ý tại ngôn ngoại: Thằng bé ở chỗ mấy người chìm nghỉm suốt 5 năm, nói rõ Truyền Tước mấy người đúng là thứ phế vật vô năng.
Hai người đại diện giương cung bạt kiếm, môi cười mà lời hơn dao, thanh âm càng lúc càng lớn, khiến cho người xung quanh cũng nhanh chóng chú ý bên này.
Người bên tổ tiết mục thấy vậy cũng nhanh chóng đi tới, nhưng cậu trai trẻ đi sau lưng Chu Tín lại lên tiếng, "Anh Chu, chúng ta nên đi thôi."
Chu Tín ý thức được chính mình thất thố, chỉnh lại cổ áo, “Cũng đúng, nói chuyện với những kẻ không ngang hàng, đúng thật thừa hơi.”
…… Không phải chính ngươi là kẻ bắt chuyện trước ư? Người xung quanh không khỏi nhìn Chu Tín khẽ hừ.
Chu Tín cùng cậu trai kia cũng nhanh chóng đi qua phòng nghỉ bên cạnh.
Đường Vũ Thành bên này híp mắt nhìn cả hai, sau đó xoay sang Nhạc Kỳ Niên nhỏ giọng nói: "Nghe nói thằng nhóc kia chính là người được sắp xếp để chiến thắng trong chương trịn, tên là Trịnh Chiêu Vũ.
Truyền Tước hiện tại đang chú tâm bồi dưỡng hắn, tính mượn chương trình này để ra mắt, với cái nhân thiết Huyền học đại sư giới giải trí.
Cậu đừng bị mấy lời nói của họ làm ảnh hưởng, cứ phát huy hết khả năng là được."
Nhạc Kỳ Niên gật đầu, ánh mắt dừng lại trên người Trịnh Chiêu Vũ, sau đó lại tối sầm.
Cậu cảm thấy khí tràng của gã...!Không thích hợp.
Nhưng cảm giác này chỉ lướt qua, không lẽ là cậu nghĩ nhiều hay sao?
Bên kia, Chu Tín cũng nói khẽ với Trịnh Chiêu Vũ, “Tiểu Vũ, cậu đừng lo lắng, cái giải quán quân là dành cho cậu rồi.
Bạn đang đọc bộ truyện Sau Khi Tham Gia Chương Trình Huyền Học, Tôi Nổi Tung Nồi tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Sau Khi Tham Gia Chương Trình Huyền Học, Tôi Nổi Tung Nồi, truyện Sau Khi Tham Gia Chương Trình Huyền Học, Tôi Nổi Tung Nồi , đọc truyện Sau Khi Tham Gia Chương Trình Huyền Học, Tôi Nổi Tung Nồi full , Sau Khi Tham Gia Chương Trình Huyền Học, Tôi Nổi Tung Nồi full , Sau Khi Tham Gia Chương Trình Huyền Học, Tôi Nổi Tung Nồi chương mới