Lục Nan sải bước vác người vào biệt thự, từ sau khi bị anh ra tay "cảnh cáo", Lâm Dữ Hạc không dám giãy giụa nữa.
Thế nhưng khi Lục Nan vác cậu đi qua phòng khách lại bỗng phát hiện ra người trên vai mình đang khẽ run lên trong im lặng. Lục Nan khựng lại. Vốn dĩ anh định trực tiếp ôm cậu tới phòng ngủ nhưng giờ cũng dừng lại, thả cậu xuống ngay tại phòng khách. Lục Nan hơi cúi người xuống đặt cậu trên sofa, anh dùng tay nâng cằm cậu lên. Thì thấy Lâm Dữ Hạc đang cười.
Trạng thái căng thẳng của Lục Nan lập tức được thả lỏng.
Anh không hề cảm thấy không quen khi cảm xúc trước giờ khó lòng bị dao động của mình nay đột nhiên dao động, anh dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ cằm cậu vài cái, hỏi cậu. "Em cười gì?" Lâm Dữ Hạc cười lên khiến cho ánh mắt cậu toả sáng, cậu khẽ cong khoé môi nhìn anh. Nhìn người đàn ông đẹp trai lai láng này. Khi vừa xuống núi về nhà Lâm Dữ Hạc còn đang nghĩ, thật sự hết cách rồi, cậu chỉ cần nhìn thấy Lục Nan là sẽ khó khống chế được cảm xúc của mình, từ nhỏ tới lớn đều như vậy. Hiện tại cậu phát hiện, thật ra Lục Nan cũng giống vậy. Sẽ bị ảnh hưởng, sẽ muốn tới gần. Còn suýt chút nữa làm ra loại chuyện giống như dời tảng đá đi. Lâm Dữ Hạc lại nhớ tới những lời Lục Nan nói tối qua. "Chờ đến khi em nảy sinh du͙ƈ vọиɠ với tôi." Lục Nan ôn nhu với Lâm Dữ Hạc cực kỳ, nhưng anh cũng sẽ so bì, sẽ nhỏ nhen. Anh không phải là người hoàn hảo xuất trần đến mức không thể chạm vào, không dễ kề vai sát cánh.
Đứng trước tình yêu, Lục Nan cũng sẽ thấy mới mẻ, cũng chân thực như bao người khác. Anh chỉ là một người bình thường mà thôi. Mà Lục Nan trước giờ không hề sợ hãi, anh thẳng thắn thể hiện khía cạnh này cho người anh yêu thấy. Lồng ngực Lâm Dữ Hạc bỗng căng lên, đầu ngón tay và cơ thể cậu bỗng ấm lên giống như được ánh mặt trời sưởi ấm.
Cậu nói: "Cười anh chẳng hề lạnh lùng giống như trong tưởng tượng chút nào." Ngón tay đặt trên cằm cậu đột nhiên tăng lực, Lục Nan híp mắt lại, anh hơi khom lưng tiến sát lại cậu, chậm rãi nói. "Em muốn thử xem tôi nóng đến mức nào?" -- Lâm Dữ Hạc ngẩn ra: "Em không có ý này...!ưm!" Muộn rồi. Vốn dĩ hai người vội xuống núi là để về ăn trưa, kết quả xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, thế nên thời gian cơm trưa cũng đã bị lùi lại thật lâu. Mãi đến khi Lâm Dữ Hạc đói cồn cào, bụng bắt đầu réo lên, thì cuối cùng mới được tha cho đi ăn cơm. Ngược lại là người đàn ông nọ, được ăn tương đối thoả mãn. Ăn trưa xong cũng đã hơn ba giờ chiều, Lục Nan tới thư phòng giải quyết công việc, Lâm Dữ Hạc cũng đi theo anh tới đó, chuẩn bị bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình. Trong thư phòng có nghiên mực và gấu bông len chọc Lâm Dữ Hạc mang theo, cùng với một bộ thiết bị quay chụp, tay cầm camera, giá đỡ và một số thiết bị chỉnh sáng đơn giản đã lắp đặt xong, có thể trực tiếp sử dụng. Bình thường Lâm Dữ Hạc đăng các loại ảnh hình nền đều sẽ dùng bản mềm, nhưng phần lớn vẫn là viết trên giấy Tuyên Thành.
Nội dung cậu đăng cũng không phải chỉ có ảnh tĩnh, có lúc còn đăng một số video ngắn. Số lượng fans của tài khoản của Lâm Dữ Hạc trên nền tảng video ngắn và các nền tảng livestream cũng không hề ít. Trên thực tế, trên quan điểm kinh doanh, loại tình trạng này không thích hợp cho việc phát triển lâu dài, bởi vì kiểu nội dung đăng tải khá đa dạng, dễ bị nền tảng quy thành tải khoản có nội dung không thuần khiết cao.
Hơn nữa lượng fans trên các nền tảng rời rạc, có lẽ khó có thể duy trì được độ hot lâu dài. Chỉ có điều Lâm Dữ Hạc làm những cái này cũng chỉ vì thích, và để giao lưu chia sẻ với những người có cùng sở thích với cậu, không phải thật sự cân nhắc sẽ thật sự tham gia làm việc này, bình thường cậu đăng video cũng rất tuỳ ý, nếu không cũng sẽ không bị gọi là "người mất tích". Bởi vì số lượng fans không ngừng gia tăng, rất nhiều nền tảng đều ngỏ lời mời Lâm Dữ Hạc tham gia vào kế hoạch của chính phủ, những thương gia muốn hợp tác với cậu, thậm chí số lượng người đi trên đường trực tiếp tới chặn đường cậu hỏi "Có hứng thú hợp tác hay không " lại càng không phải là ít. Có điều Lâm Dữ Hạc vẫn luôn không tham gia, cậu vẫn luôn giao chuyện trên phương diện này cho Cảnh Chi xử lý.
Thu nhập của cậu phần lớn vẫn là tới từ các đơn đặt viết thư pháp, chưa từng cố ý lập kế hoạch cho các hoạt động online trên phương diện này. Hôm nay, là lần đầu tiên cậu chủ động làm những điều này. Hôm nay Lâm Dữ Hạc muốn quay một video ngắn, chèn thêm chút lời bài hát viết tay, cần cả hai tay đều lộ ra trước camera.
Video kiểu này hơi phức tạp, cũng là một loại video có độ hot cao nhất trong tất cả những video của cậu. Nguyên nhân không phải là gì khác mà là tay của Lâm Dữ Hạc quá đẹp. Thậm chí trước đây còn có không ít fans nói fans tay của cậu còn nhiều hơn fans của chính cậu. Kết cấu căn bản của kiểu video này chính là bài hát nền, từ khoá được viết tay, background và chèn một vài động tác tay chuyển cảnh.
Trước đây khi quay kiểu video này, Lâm Dữ Hạc đều chỉ dùng tay của mình lộ ra, có điều lần này cậu phá lệ, nhờ Lục Nan giúp đỡ. Không phải nhờ Lục Nan giúp cậu quay, mà là mượn tay Lục Nan cùng xuất hiện trước camera với cậu. Trong quãng thời gian hai người bên nhau, Lâm Dữ Hạc muốn lưu lại ký ức nhiều hơn. Lời bài hát viết tay lần này của Lâm Dữ Hạc là bài hát gần đây thịnh hành nhất trên nền tảng video ngắn, hot đến mức gần như ngày nào các cửa hàng nhỏ bên đường cũng mở.
Phần điệp khúc của bài hát có một câu—— Tham lam nhất cũng chỉ muốn được tay kề tay, dốc sức chạy về phía em nắm chặt tay em không rời. Lâm Dữ Hạc chính là định nhờ Lục Nan giúp cậu diễn động tác "mười ngón tay đan xen" đó. Lục Nan đang xử lý tài liệu, nhưng không bận.
Lâm Dữ Hạc vừa nói ý định nhờ anh giúp mình, người đàn ông liền đồng ý ngay tức khắc. Lâm Dữ Hạc lấy điện thoại ra, giới thiệu với anh: "Vậy ca ca xem video em từng quay trước đi, về cơ bản quá trình không khác mấy." Lục Nan lại không cầm điện thoại. Anh nói thẳng: "Tôi biết." Lâm Dữ Hạc sững người: "Anh biết?" Lục Nan chỉ vào màn hình điện thoại của mình.
Trên màn hình là tài khoản của Lâm Dữ Hạc, bên dưới chính là 100 video mới xem gần nhất. "Những video này tôi đều đã xem." Lâm Dữ Hạc nhìn màn hình, lại nhìn Lục Nan, sau đó cậu mới giật mình hiểu ra. Ngay cả tảng đá ca ca còn từng muốn dời đi, sao có thể bỏ lỡ video được. Lâm Dữ Hạc không khỏi bật cười. Có điều như vậy thì tiến độ quay video cũng sẽ tốt hơn cậu mong đợi. Quá trình vô cùng thuận lợi, đích thân Lục tiên sinh tham gia diễn xuất, anh không thầy tự hiểu, động tác hoàn hảo, phối hợp tương đối hài hoà. Hai người quay không mất nhiều thời gian, cộng thêm video tài liệu cần thiết đã quay từ trước.
Lâm Dữ Hạc không làm phiền Lục Nan nữa, cậu tới bàn bên cạnh ngồi chỉnh sửa video. Trong lúc chỉnh sửa, cậu còn gửi tin nhắn cho Cảnh Chi, gửi ý tưởng khái quát cho đối phương. Cảnh Chi trả lời cậu rất nhanh. (Cảnh mạnh mẽ: ...) (Cảnh mạnh mẽ: Em xác định muốn để cậu ta xuất hiện trước camera? ) (Lâm Dữ Hạc: Ừm, chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ, sẽ có ảnh hưởng sao?) (Cảnh Lực Lượng: Không ảnh hưởng, chỉ là khiến người ta rất không vui) Lâm Dữ Hạc biết Cảnh Chi rất bất mãn với chuyện Lục Nan đột ngột rời đi ba mươi năm trước, vậy nên anh vẫn luôn không thuận mắt với Lục Nan.
Có điều Lâm Dữ Hạc cũng biết Cảnh Chi chỉ nói ngoài miệng vậy thôi, điều anh quan tâm nhất vẫn là ý nguyện của chính Lâm Dữ Hạc.
Thế nên Lâm Dữ Hạc nói tiếp. (Nếu không ảnh hưởng thì em định tối nay đăng luôn) Quả nhiên, Cảnh Chi nói không thoải mái, nhưng vẫn nói với cậu. (Tốt nhất là đăng trước bảy, tám giờ, muộn quá sẽ ít người xem) Lâm Dữ Hạc trả lời lại một cái "Được", vốn dĩ tưởng cuộc trò chuyện đến đây là kết thúc, nhưng cậu lại nhận được một tin nhắn. ( Cảnh mạnh mẽ: Việc này em hỏi Lục Nan chưa? Cậu ta đồng ý sao?) (Lâm Dữ Hạc: Vâng, em có hỏi có ảnh hưởng đến anh ấy không, ảnh nói không sao) (Cảnh mạnh mẽ: Nhưng thân phận của cậu ta như thế, không thể không cân nhắc.
Thế này đi, em cho anh phương thức liên lạc của trợ lý cậu ta, anh sẽ thương lượng những việc tương quan bên cậu ta, tránh khỏi phiền phức sau này) Lâm Dữ Hạc ngẫm lại cũng đúng, thế là chuyển danh thϊếp của Phương Mộc Sâm cho Cảnh Chi. Tiếp theo Lâm Dữ Hạc bắt đầu chuyên tâm chỉnh sửa video, video ngắn nên những thứ cần chuẩn bị cũng không phức tạp, ngoài mấy cảnh chuyển cảnh cần chút yêu cầu về kỹ thuật ra thì những chỗ còn lại cũng không phiền phức, làm cũng rất nhanh. Tới gần bảy giờ, cậu đăng video đã chỉnh sửa xong. Video sau khi đăng lên rất nhanh đã được xét duyệt, bắt đầu tự động truyền phát. Âm nhạc vang lên, vừa bắt đầu đã là đoạn điệp khúc của bài hát. "Anh như nắng trời ấm áp chiếu sáng em—— " Theo tiếng nhạc du dương, trên nền đen xuất hiện một bàn tay trắng trẻo thon dài, đầu ngón tay hồng nhạt, lòng bàn tay úp xuống, khi ngón tay xoè ra, dưới lòng bàn tay bỗng xuất hiện một tấm thẻ màu trắng, trên đó là dòng chữ phiêu dật. Nắng ấm. Ngay sau đó là cảnh chuyển cảnh lưu loát, khi lời bài hát xuất hiện thì một bàn tay mới đang viết chữ cũng xuất hiện theo. "Ngẩng đầu ngước nhìn là dải ngân hà bao la." Tổng cộng video ngắn có 7 lần chuyển cảnh, hát đến cuối cùng, trong video bỗng xuất hiện thêm một bàn tay thon dài khớp xương rõ ràng. "Tham lam nhất cũng chỉ muốn được tay kề tay, dốc sức chạy về phía em nắm chặt tay em không rời." Câu hát cuối cùng đã không còn hiệu ứng, chỉ có hai bàn tay một thon dài một hữu lực, một trắng ngần một nâu nhạt. Mười ngón đan xen. Cùng với sự tự động chuyển phát của video, Lâm Dữ Hạc lại xem lại cả video một lần nữa, cảm thấy khá hài lòng. Cậu làm mới trang chủ xong, chỉ trong nửa phút ngắn ngủi dưới khu bình luận đã xuất hiện mấy chục bình luận. (Á á á Video mới! Mộc Mộc đọc cmt em đi!) (Fan cuồng của bạn đã online ~) (Xin bút cảm ứng của Mộc Mộc! Thôi, tui thiếu bút sao, thứ tui thiếu là bàn tay đó) Đương nhiên, phần lớn bình luận vẫn là liên quan tới tay. (Nhìn đôi tay này, lại nhìn tay của mình, không so sánh sẽ không có đau thương [nước mắt đầm đìa]) (Này chính là video khiến người ta viết huyết thư xin được liếm tay!) (Á á á bàn tay này căn bản không nên cầm bút! Nên nắm ván giường mới đúng!!) Lâm Dữ Hạc: "..." Cậu vuốt chóp mũi, đúng lúc nghe thấy Lục Nan gọi cậu. "Ninh Ninh, lại đây ăn cơm." "Vâng ạ." Lâm Dữ Hạc đặt điện thoại xuống tới phòng ăn. Bởi vì buổi trưa ăn muộn nên bữa tối tương đối đơn giản, Lâm Dữ Hạc không có thói quen vừa ăn cơm vừa xem điện thoại, mãi đến lúc gần ăn xong, cậu mới bị tiếng chuông điện thoại gọi tới. -- Vậy mà là Cảnh Chi gọi tới. Sao đột nhiên lại gọi điện thoại? Lâm Dữ Hạc nghĩ vậy rồi nghe điện thoại. "Alo?"
"Đệt, cuối cùng cũng nghe máy!" Giọng Cảnh Chi rất gấp gáp: "Video kia của em hot rồi! Nhanh nhanh nhanh, nhân lúc này cũng đăng video lên các trang khác đi." Hot? Lâm Dữ Hạc nhìn điện thoại một cái, gạt trang này đi, vào làm mới thông báo. "23 phút 100000 lượt xem, đây là mức độ bình thường sao?" "Anh hai à, đó là 100000 lượt thích." Cảnh Chi nói: "Số lượt xem đã sắp đạt 1 triệu rồi!" Lúc này Lâm Dữ Hạc mới phát hiện vậy mà mình lại nhầm lượt thích với lượt xem. Chưa đến nửa tiếng đã 100000 lượt thích, thật sự là hot rồi. Trước đây Lâm Dữ Hạc đăng video trên Douyin trung bình có thể luôn giữ được 80000 hoặc 90000 lượt thích, về cơ bản tỉ lệ lượt xem với lượt thích là 10:1.
Video hot nhất của cậu đã từng đạt một triệu lượt thích, là bùng nổ đúng nghĩa, có điều cho dù là video có lượt thích vượt qua 3 triệu thì lúc đầu cũng là một tiếng mới đạt được 100000 lượt thích. Sức hot của video mới thật sự rất đáng gườm. Dưới sự thúc giục của Cảnh Chi, Lâm Dữ Hạc cũng đăng video của mình lên các nền tảng xã hội khác.
Sau khi đăng lên, cậu mới có thời gian tới xem bình luận trên Douyin. Đã có hơn 1000 bình luận, tất cả đều là tiếng la hét và tag bạn bè vào chia sẻ. (Bàn tay xuất hiện lúc cuối là của ai thế!!) (Đã có tay để nắm rồi, ván giường còn xa sao!) (Chỉ một cảnh tượng ngắn ngủi, iem đã tưởng tượng ra được 100000 chữ) (Cho tui xem 100000 đấy với thím ơi!) (Tui dám cược, chắc chắn có người đang xem video này cười khúc khích) -- Trong phần bình luận đã xuất hiện rất ít các nickname như kiểu "Mộc Mộc" của các fans cậu, bởi vì phần lớn bình luận đều là những người không quen người đăng video. Cơ chế chiếu lại của video ngắn sẽ được tự động tính vào tổng lượng truy cập, mà bởi vì video ngắn từ đầu đã có số liệu tốt, đột hot cao, sẽ tự động được đưa vào trong vòng truy cập lớn hơn, khiến nó càng ngày càng hot giống như lăn một quả cầu tuyết. Đến khi tròn một tiếng, lượng truy cập đã vượt qua 3 triệu, gần như cứ cách vài phút số lượng fans đã không ngừng tăng lên hàng chục nghìn. Mà lúc này, độ hot của video đăng trên các nền tảng mạng khác cũng không ngừng tăng lên, trong đó nơi có lượt bình luận nhiều nhất chính là Weibo. Số lượt bình luận trên Weibo đã vượt qua 3000, khắp màn hình đều là tiếng la hét và dấu chấm than, còn kích động hơn cả trên douyin. Hơn nữa video đăng trên weibo chỉ xuất hiện chủ yếu với những người theo dõi cậu, trong phần bình luận cũng đều là fans của Lâm Dữ Hạc. (Đù má, Mộc Mộc gả đi rồi?!) (Có phải là anh giai buộc tóc đuôi ngựa không!) (Chắc chắn luôn!! Couple mà tui ship cuối cùng cũng phát đường rồi!) Trước đây Lâm Dữ Hạc đã từng nhờ Cảnh Chi giúp để đăng video, khi đó Cảnh Chi chỉ xuất hiện bóng lưng, các fans lập tức ghi nhớ chùm tóc đuôi ngựa của anh. Tuy rằng Cảnh Chi chỉ xuất hiện vỏn vẹn trong vài cảnh, nhưng mọi người vẫn nhớ như in anh chàng đẹp trai buộc tóc đuôi ngựa cao m9 này, không ít người gán ghép bọn họ thành một cặp.
Dù cho video ấy đã được đăng từ hai năm trước, nhưng vẫn có người liên tục nhắc tới anh. Sau này vì sợ ảnh hưởng tới Cảnh Chi nên cậu không quay video giống thế nữa, từ đầu đến cuối đều chỉ xuất hiện một mình. Đây là lần phá lệ sau hai năm ròng rã. Có không ít bình luận đều là trạng thái phấn khích, cũng có người chủ động giải thích thay Lâm Dữ Hạc. (Không phải couple đâu, Mộc Mộc từng nói bọn họ chỉ là bạn mà) Lâm Dữ Hạc cũng nhìn thấy bình luận hỏi có đây phải tay của anh giai buộc tóc đuôi ngựa không. Cậu nghĩ một chút, mở đọc bình luận ấy rồi trả lời lại. (Mộc Hạc: Không phải, đây là anh nhà tôi) Trong nháy mắt cậu đăng câu trả lời lên, tất cả thông báo tin nhắn của cậu bắt đầu điên cuồng tăng vọt. Các fans của cậu trực tiếp bùng nổ. Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thứ mọi người muốn nhìn là tay sao??.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!