Mưa càng ngày càng lớn, hạt mưa lớn va vào cửa sổ, phát ra âm thanh làm người khác kinh sợ.
Tô Đồng Đồng nhìn Tiêu Diễn ở ngoài cửa, không biết vì sao nước mắt liền dâng trào.
Rõ ràng lúc nãy cô không muốn khóc, rõ ràng lúc nãy cô không có khóc, vì
sao khi nhìn thấy anh thì tất cả kiên cường và lý trí đều sụp đổ?
Nước mắt che tầm mắt cô, mưa gây khó khăn cho thính giác. Trong hoảng hốt,
cô rơi vào một cái ôm ấm áp, mang theo hơi ẩm, sau đó, cô bị anh ôm vào
phòng. Anh đặt cô trên sô pha, ngồi xổm trước mặt nói lời xin lỗi với
cô.
"Thực xin lỗi, anh tới chậm rồi. Đáng nhẽ anh nên kêu người
làm gãy chân Lục Minh Vũ sớm một chút, thực xin lỗi, thực xin
lỗi......"
Tô Đồng Đồng vẫn luôn khóc, nên anh nói gì đều không nghe rõ.
Dường như cô đang lâm vào thế giới đầy bi thương và nước mắt, mặc kệ nước mắt cứ rơi. Mãi cho đến khi Tiêu Diễn mang hòm thuốc tới để bôi thuốc ở chỗ cổ, cô mới hồi phục tinh thần, nhưng vẫn không ngăn được nước mắt.
Động tác anh ôn nhu bôi thuốc, cô lại nghẹn ngào nói một câu.
"Anh ta xóa WeChat của anh, không cho tôi và anh nói chuyện...."
Tiêu Diễn ôn nhu an ủi:
"Không sao, chúng ta add sau. Kệ lời của cậu ta."
Tô Đồng Đồng:
"Anh ta không cho tôi đi làm, anh ta không cho tôi gặp ai ngoại trừ anh ta."
Tiêu Diễn:
"Em muốn đi thì đi, ngày mai anh liền xử lý cậu ta, sẽ không để cậu ta làm trò trước mặt em nữa."
"Anh ta còn kéo tóc tôi...."
Cô giống như cô gái nhỏ thích méc phụ huynh, muốn kể hết ủy khuất cho phụ huynh nghe.
Ánh mắt Tiêu Diễn âm trầm, anh không nghĩ Lục Chiếu Hành đã thô lỗ đến mức
này. Là anh tính sai, anh nên xuất hiện sớm hơn. Anh ôm Tô Đồng Đồng
vào trong lòng ngực, cúi đầu hôn trên đỉnh đầu cô.
Tô Đồng Đồng vùi đầu trong ngực anh, không trả lời, mà nhỏ nhỏ giọng tiếp tục méc.
"Anh ta còn bóp mặt tôi."
Vì thế tay anh lại sờ mặt cô, an ủi cô.
"Anh ta còn giẫm mắt cá chân tôi, không cho tôi rời đi, đau quá......"
Lửa giận trong lòng Tiêu Diễn bốc cháy nhưng trên mặt không thể hiện gì.
Anh quỳ một gối trên mặt đất, nâng chân bị thương lên, mắt cá chân tinh
tế đã sưng lên, tất chân bị xé rách.
Trong bóng đêm, anh chỉ có
thể nhờ ánh sáng yếu ớt của điện thoại để xem vết thương của cô, một cỗ
cảm giác xa lạ, khó có thể miêu tả lan tràn dưới đáy lòng. Đây là một
cảm giác vô cùng mới mẻ, từ lúc trên vai anh mang cái danh giết bố mẹ
đến giờ thì cảm giác này chưa từng xuất hiện lại.
Anh đại khái
còn nhớ rõ, cảm giác này gọi là 'đau lòng'. Anh chưa từng được ai đau
lòng nhưng khi còn nhỏ anh đau lòng rất nhiều thứ như là người mẹ điên
cuồng của anh, hay chú rùa đen, con thỏ anh từng nuôi nhưng sau này, cái cảm giác tên là 'đau lòng' liền biến mất khỏi thế giới của anh.
Bàn tay đang nâng mắt cá chân của Tô Đồng Đồng làm thứ cảm giác ấy bị đánh thức.
"Thực xin lỗi."
Ngoại trừ mấy từ này thì anh không biết phải nói gì.
Tô Đồng Đồng được anh trấn an, nước mắt cũng ngừng rơi, cảm xúc ổn định hơn.
Cô rút chân ra khỏi tay anh, anh không từ chối, ngược lại cực kì phối hợp
với động tác của cô, dùng lực đạo mềm nhẹ hạ chân cô xuống.
Cô nói:
"Cảm ơn anh, Tiêu Diễn. Tôi cảm giác khá hơn nhiều. Chắc anh vừa xuống máy bay hả? Mau về thay quần áo rồi nghỉ ngơi đi."
"Em thật sự không sao chứ?"
Anh có chút không yên tâm nhìn cô.
Cô lắc lắc đầu.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!