Tô Triều Văn cũng đoán được phản ứng của ông bà Tô, thế nên anh ta cũng nói nguyên nhân để luật sư thuật lại.
Lúc này, Hồ Ngôn bắt đầu thuật lại lời của Tô Triều Văn lúc lập di chúc.
"Tô tiên sinh, Tô phu nhân, Triều Văn lập di chúc sớm thế là có nguyên
nhân. Là một người anh, cậu ấy cảm thấy vô cùng áy náy, vì từ nhỏ đến
lớn bố mẹ đều để lại những thứ tốt nhất cho cậu ấy, lúc đầu cậu ấy thấy
bình thường nhưng đến khi Đồng Đồng phải gả cho Lục Chiếu Hành vì lợi
ích gia đình thì Triều Văn bắt đầu bị sự áy náy tra tấn ngày đêm.
Cậu ấy nói, này coi như là của hồi môn của cậu ấy cho em gái, dù sao em gái cũng là con cháu Tô gia, theo lẽ phải thì tài sản Tô gia đều có phần,
nhưng mọi người lại chưa từng cho cô ấy. Thế nên, cả Triều Văn lẫn bố mẹ đang bất công với cô ấy, vì vậy phải bồi thường cho cô ấy."
Tô
Đồng Đồng nghe đến đó mới cảm thấy Tô Triều Văn - thánh phụ ấm áp thật
ra cũng không tồi đến thế. Nhưng chẳng qua là do anh ta gặp cô, lại bị
cô kích thích vài lần, lợi dụng tính cách nhu nhược để khiến anh ta cảm
thấy áy náy, mới có di chúc như giờ.
Nếu đổi lại là nguyên chủ, Tô Triều Văn hẳn vẫn cảm thấy từ trước đến giờ mình không thiếu em gái thứ gì.
Cô cũng không cảm động, bởi vì cái này cũng chỉ là di chúc, nếu Tô Triều
Văn không chết thì mấy thứ này làm gì đến phần của cô. Mà nếu không phải bọn họ bán cô cho Lục Chiếu Hành thì Tô gia đã sớm phá sản, mấy thứ này cũng không thuộc về Tô Triều Văn.
Cho nên nói đi cũng phải nói lại, cô không nợ Tô gia cái gì, ngược lại Tô gia nợ nguyên chủ quá nhiều.
Nhưng nói cũng thật kỳ lạ, đều là con ruột thì dù có trọng nam khinh nữ thế
nào cũng không nên tệ bạc với con gái như vậy. Tô Đồng Đồng lớn mật suy
đoán, có khi nào Tô Đồng Đồng không phải con gái nhà họ Tô?
Nếu không phải liền có thể giải thích mấy cái hành động vô tâm ác độc của ông bà Tô.
Nhưng hiện tại cũng chỉ là đoán mò, không có chứng cứ. Cụ thể thế nào thì phải về nhờ Tiêu Diễn giúp cô điều tra.
Còn hiện tại thì cô vẫn phải khóc thật tốt, cho Tô Triều Văn biết cô cảm động thế nào.
Sau khi diễn xiếc một trận, Tô Triều Văn lại hôn mê, mà cô mệt muốn chết ra khỏi bệnh viện, đến nỗi ông bà Tô bị phần di chúc làm tăng huyết áp
phải nằm viện.
Nhưng có lẽ do cô khóc quá đỉnh, nên dù ông bà Tô
có lấy tính mạng ra đe dọa thì Tô Triều Văn cũng không sửa lại di chúc,
anh ta vô cùng kiên quyết vì hiện tại anh ta chưa kết hôn, không con
cái, nên nếu anh ta chết thì Tô gia chỉ còn một đứa con là Tô Đồng Đồng, vậy nên gia sản của Tô gia nên để cô kế thừa là đương nhiên rồi?
Ông bà Tô phản bác logic của anh ta, cho rằng chuyện này không liên quan.
Từ bệnh viện ra, xe của Tô Đồng Đồng bị xe của Lục Chiếu Hành ngăn lại.
Cô cười lạnh trong lòng, cô biết rõ vụ tai nạn này của Tô Triều Văn liên
quan đến Lục Chiếu Hành 10 phần. Có lẽ Lục Chiếu Hành muốn cảnh cáo cô?
Làm tốt lắm, cô đắc tội anh ta, anh ta liền trút giận lên Tô gia, để bọn họ tự cắn xé nhau.
Lục Chiếu Hành vác thân hình cao lớn xuống xe, muốn tới chỗ của Tô Đồng Đồng nhưng lại bị vệ sĩ của Tiêu Diễn ngăn cản.
Thế nên, Tô Đồng Đồng không sợ anh ta.
Vì thiết lập nhân vật nên cô không thể phản kháng Lục Chiếu Hành, nhưng người mà Tiêu Diễn phái tới lại có thể.
"Xuống đây!"
Lục Chiếu Hành bị vệ sĩ chọc giận. Anh ta thấy Tô Đồng Đồng vững vàng ngồi
trên Maybach màu đen, mang theo khí thế không kiêu ngạo không siểm nịnh
nhưng làm anh ta cảm nhận được sự không ổn lắm.
Cái này rất không đúng, Tô Đồng Đồng cùng lắm chỉ là một món đồ mà anh ta mua, một người
cất chứa trái tim, sao cô có thể bình tĩnh khi đứng trước mặt anh ta?
Phải biết rằng mấy ngày trước cô bị anh ta đạp dưới chân mà khóc!
Tô Đồng Đồng nghe vậy, sợ hệ thống đang ở đây nên vẫn xuống xe.
"Lăn lại đây!"
Lục Chiếu Hành lại ra mệnh lệnh. Giờ phút này anh ta không có một chút
phong độ ga lăng lịch thiệp của đàn ông mà giống mấy thằng chồng say
rượu vô dụng.
Đúng vậy, anh ta đang say rượu.
Dù cách xa, cô vẫn có thể ngửi thấy mùi rượu trên người anh ta.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!