[ (*) lấy từ câu “tâm viên bất định, ý mã nan truy”, ý chỉ tư tưởng tình cảm của con người luôn dao động (được ví như khỉ) dẫn đến nhận thức và thái độ cũng biến hóa theo (hình tượng ngựa chạy).]
Cố Tử An lập tức ôm Kỷ Tịch vào lòng, giọng nói dù không lớn nhưng từng từ lại rõ ràng: “Bạn trai tôi là hũ dấm rất lớn, không cho tôi thêm WeChat của người khác đâu, thật ngại quá.”
Kỷ Tịch đột nhiên không kịp phòng bị đã rơi vào trong ngực hắn, cậu nghiêng đầu nhìn trực diện vào đôi mắt hơi cong của Cố Tử An, đối với hành động mang theo lực đạo mạnh mẽ của bạn trai, trái tim Kỷ Tịch kinh hoảng, chân cũng nhũn cả ra.
Vưu Quỳnh nhìn hai người bọn họ thân thể triền miên ôm sát lấy nhau, trao nhau ánh mắt ái muội, có đánh chết cô cũng không thể tưởng được hai người đàn ông thế mà lại là quan hệ này.
Sau khi kinh ngạc qua đi, cô đột nhiên phát hiện ở bên kia Kỷ Nhiên cùng ba mẹ hắn bỗng chốc im lặng, cô nhất thời hoảng sợ đi về phía ba người bọn họ.
Kỷ Nhiên mặt mày đỏ oạch, tức giận đứng lên đi hai bước đến trước mặt Vưu Quỳnh, duỗi tay nặng nề cho cô một cái tát, giận dữ quát: “Tao đánh chết mày đồ tiện nhân, mẹ nó con giẻ rách này, ở ngay nhà tao mà mày còn dám câu thằng khác, mày bình thường bẩn thỉu đến vậy hả? Mẹ nó đồ đê tiện, cút cho khuất mắt tao.”.
||||| Truyện đề cử: Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi |||||
Vưu Quỳnh từ nhỏ đến lớn được bao người yêu thương, ngày thường kiêu ngạo thanh cao như khổng tước, chỉ cần cô ngoắc ngón tay thì tất cả nam sinh bên cạnh đều theo đó mà lao đến vây quanh.
Kỷ Nhiên ban đầu vốn dĩ cũng chỉ là một trong số những người âm thầm theo đuổi cô, cuối cùng cô không chịu nổi cuồng nhiệt cùng quấn quýt si mê của hắn, lúc này cô mới miễn cưỡng hạ mình cho hắn cơ hội, không nghĩ tới tên bạn trai ngày thường thấp kém này vậy mà ở trước mặt nhiều người lại dám đánh mình.
Nước mắt thoắt cái rơi xuống, cô dùng tay che một bên mặt sưng đau, vừa giận vừa thẹn dậm chân chạy ra ngoài.
Kỷ Nhiên đuổi người đi rồi chẳng những không hả giận, ngược lại cơn tức càng sâu hơn, hắn chỉ tay vào mặt Cố Tử An chửi bới: “Còn mày mẹ nó tên gì, có ngon nói ra, tao chắc chắn sẽ làm cho mày không sống yên được ở thành phố B này.
Mày ra ngoài tùy tiện hỏi xem Kỷ Nhiên tao là ai, tao có rất nhiều anh em hắc bạch lưỡng đạo(*), hôm nay tao sẽ không để yên chuyện này đâu.”
[ (*) hắc bạch lưỡng đạo: hắc đạo (thế giới ngầm như xã hội đen, băng đảng giang hồ) và bạch đạo (người có quyền cao chức trọng, làm lớn trong nhiều lĩnh vực…) ]
Tên này quả thật không biết trời cao đất rộng, dám ở trước mặt ông lớn như Cố Tử An đây mà múa rìu qua mắt thợ, Kỷ Tịch không nhịn được “Phụt” một tiếng, trộm cười nhéo nhéo eo Cố Tử An.
Cố Tử An bị cậu niết đến mức người tê rần, hắn nhìn vẻ mặt khiêu khích ấu trĩ của Kỷ Nhiên, vô cùng phối hợp trả lời: “Vậy sao, tôi đây đứng không đổi tên ngồi không đổi họ, Cố Tử An.”
Cái tên lưu manh nhị thế tổ(*) như Kỷ Nhiên làm sao có thể biết Cố Tử An là ai, lại thấy người này trên mặt tràn đầy khinh thường, hắn nắm tay lại vung một đấm về phía Cố Tử An.
[ (*) nhị thế tổ: con cháu trong gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không lo cho sự nghiệp.
]
Kỷ Chính Tín vốn dĩ đã bị Kỷ Tịch cùng người đàn ông lạ mặt này làm cho tức đến đỉnh đầu cũng bốc khói, đang chuẩn bị lấy roi tàn nhẫn đánh cậu một trận giống như trước, chợt nghe thấy ba từ “Cố Tử An”, ông lập tức chết trân, ngốc lăng tại chỗ, đến nỗi quên luôn cả hô ‘dừng tay ‘ với Kỷ Nhiên.
Kỷ Tịch nghiêng người chen lên che trước mặt Cố Tử An, bắt lấy nắm tay của Kỷ Nhiên, còn chưa kịp làm gì đã nghe tiếng Kim Lam gào thét.
“Kỷ Tịch cái thằng tiện nhân kia, mày không biết xấu hổ ra ngoài bán mông còn chưa đủ, còn mang cả trai lạ về nhà đánh em trai mày, mày có còn là con người không.” – Bà ta một bước vọt tới trước mặt hai người, nắm lấy cổ áo Kỷ Tịch như muốn xé toạc ra, tiếng hét chói tai liên tục mắng nhiếc: “Mày quả nhiên là thằng tiện nhân thấp hèn, cả nhà tao nuôi mày ăn học, bây giờ mày lại đi bán mông lấy tiền, vậy mà còn muốn ngồi luôn trên đầu cả nhà tao, thằng khốn nạn như mày nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Cố Tử An sức lực bốn lạng đẩy được cả ngàn cân, ngăn cản bộ móng tay dài nhọn của Kim Lam, ôm Kỷ Tịch bảo vệ chặt chẽ trong ngực mình, giọng nói không giận tự uy: “Bà thử động đến một sợi tóc của Kỷ Tịch xem!”
Kỷ Tịch đã xem trò hề này đủ rồi, cậu ló đầu ra khỏi lồng ngực Cố Tử An, dùng đòn trí mạng quyết định tốc chiến tốc thắng: “Dì Kim, bà đã trả hết 500 vạn tiền cổ phiếu và tiền vốn chưa vậy? Căn nhà này bà thế chấp cũng đã đến hạn trả rồi nhỉ.”
Những lời này giống như một cây kim trực tiếp đâm vào ngực Kim Lam, bà ta lui ra về sau một bước, giọng cũng the thé: “Thằng súc sinh mày nói bậy gì đó!”
Kỷ Chính Tín vốn đã chịu quá nhiều kích thích, ông lung lay ngã xuống sô pha, miệng run rẩy không rõ: “Lam…… Lam, nó nói…… là…… là thật sao?” – Trách không được gần đây Kim Lam luôn dùng đủ loại lý do xin tiền của ông.
Kim Lam bị dọa khiến cả người run lên, bà gian nan xoay người, nặn ra nụ cười trông còn khó coi hơn khóc, ánh mắt né tránh nói: “Chồng à, anh đừng nghe nó nói bậy, em đúng là đã mất một số tiền, nhưng không có nhiều như vậy, thế chấp bất động sản em nhất định sẽ nghĩ cách lấy lại mà.”
Những lời này như cắt đứt cọng rơm cuối cùng trong lòng Kỷ Chính Tín, ngực ông phập phồng dữ tợn, nhìn như sẽ ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Kỷ Nhiên hoảng sợ chạy đến đỡ lấy Kỷ Chính Tín: “Ba, ba đừng nóng giận, chuyện không có gì nghiêm trọng hết, trong công ty của nhà chúng ta không phải còn rất nhiều tiền sao.”
Kim Lam cũng chạy đến quỳ gối trước mặt Kỷ Chính Tín, lau nước mắt vuốt ngực ông, bà ta thật sự cũng không có cách nào, nhân cơ hội này đem sự tình phân trần: “Anh Tín, em cũng là vì muốn tốt cho nhà chúng ta, muốn kiếm chút tiền cho cả nhà có cuộc sống tốt hơn không phải sao.
Nhưng anh cũng biết thị trường chứng khoán có lời có lỗ mà, anh tha thứ cho em lần này đi.
Anh Tín, cái thằng súc sinh Kỷ Tịch kia không thể trông cậy được vào nó, hay là anh đem cổ phần của mình bán đi một ít, cả nhà chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn này.”
Kỷ Chính Tín đã lớn tuổi, Kỷ Nhiên lại không phải đứa giỏi kinh doanh, Kỷ Chính Tín theo sau dọn dẹp cục diện rối rắm của hắn đã muốn hư hao toàn bộ tinh lực rồi, công ty vốn dĩ lớn mạnh bây giờ đang dần dần tuột dốc.
Công ty ông ta mới vừa nhận được một đơn hàng lớn, mắt thấy nhân cơ hội này có thể khởi tử hồi sinh, không biết rằng người mình đắc tội hôm nay lại là chủ tịch của công ty đối phương.
Bạn đang đọc bộ truyện Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Ta Được Người Giàu Nhất Sủng Lên Trời tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Ta Được Người Giàu Nhất Sủng Lên Trời, truyện Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Ta Được Người Giàu Nhất Sủng Lên Trời , đọc truyện Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Ta Được Người Giàu Nhất Sủng Lên Trời full , Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Ta Được Người Giàu Nhất Sủng Lên Trời full , Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Ta Được Người Giàu Nhất Sủng Lên Trời chương mới