Editor: Ngáo
5 giờ sáng vào một ngày đầu đông, ngoài trời gió lạnh từng cơn thổi tới, đèn đường vàng ấm áp như dải lụa mỏng xé toạc bóng tối thành từng mảnh nhỏ.
Kỷ Tịch quấn chặt áo khoác, trợ lý Tân Võ cũng ngồi bên cạnh, cả hai đang trong chiếc siêu xe bóng loáng sang trọng.
Sau khi Tân Võ gỡ bỏ cảm giác bài xích với công việc mới, lại trải qua thêm vài lần tiếp xúc, y mới phát hiện ông chủ mới đối xử với mọi người rất trầm ổn lại hòa ái mà vẫn vui tính dí dỏm, không hề được sủng mà kiêu, không cậy tài khinh người, không có chút tính xấu hay kiêu ngạo nào của một minh tinh, hai người ngược lại làm việc chung với nhau cực kỳ hòa hợp tự nhiên.
“Thầy Kỷ,” – Tân Võ đưa qua một cái gối kê cổ và một ly thủy tinh: “Còn nửa tiếng nữa mới đến sân bay, cậu ngủ một chút đi, tới nơi tôi gọi cậu dậy.”
Gọi ‘Kỷ tiên sinh’ nghe quá xa lạ, y so Kỷ Tịch lớn hơn hai tuổi nên không thể gọi bằng ‘anh’, Tân Võ liền nhập gia tùy tục dựa theo giới giải trí gọi danh xưng chung là ‘Thầy Kỷ’, mà Kỷ Tịch cũng rất thích cách gọi này, nên cũng để y tùy ý gọi.
“Cảm ơn anh Tân.” – Bên trong xe điều chỉnh độ ấm vừa phải, Kỷ Tịch kéo áo khoác ra một chút, cầm ly uống một hớp, sau khi nếm được hương vị từ thứ nước trong ly mới ngạc nhiên hỏi: “Anh Tân, sao anh biết em thích uống nhất là Bạch trà thế?”
Trong nhà Cố Tử An có rất nhiều loại trà khác nhau, đa số thì cậu sẽ pha loại yêu thích nhất là Bạch trà, nhưng cũng có lúc sẽ tùy tiện có gì uống nấy.
Mấy lần Tân Võ đến nhà cậu dường như đều lấy Thiết Quan Âm ra đãi khách.
Tân Võ ăn ngay nói thật: “Thật ra tôi có biết đâu, lúc sáng khi cậu chưa ra khỏi phòng, Cố tổng đã bảo quản gia Lý chuẩn bị ít đồ, trong đó hầu hết là Bạch trà.
Cố tổng nói buổi sáng cậu hay có thói quen pha trà, tôi mới nghe theo mà pha ấy chứ.”
Ban đầu y cho rằng ông chủ mới này chỉ là may mắn bò được lên giường Cố tổng sắm vai tình nhân, nhưng sau vài lần tiếp xúc lại phát hiện hoàn toàn không phải như vậy.
Y làm bí thư bên cạnh Cố tổng cũng vài năm, trước nay chưa từng thấy Cố tổng vì ai mà tự tay lo liệu chuẩn bị mấy thứ nhỏ nhặt này.
Không riêng gì tối qua gửi tin nói y đến đón trước, sáng nay lại còn ngồi xổm cạnh tủ chén nhìn ngó quan sát một đống loại trà khác nhau, cuối cùng quản gia Lý đi tới nói: “Cậu ấy thích uống Bạch trà nhất”.
Có thể làm cho Cố tổng đặt ở đầu quả tim mà lo lắng, chứng minh được ông chủ mới này chắc chắn có chỗ hơn người.
“Anh Cố sao?” – Thời điểm Kỷ Tịch bị đồng hồ báo thức vang lên vào 4 giờ rưỡi sáng làm cho thức giấc, Cố Tử An còn đang ôm cậu ngủ rất ngon lành, cậu vì không muốn đánh thức hắn nên đã thật cẩn thận nhẹ nhàng xuống giường đi lầu một rửa mặt.
Chẳng lẽ khi cậu thức dậy thì Cố Tử An cũng tỉnh theo? Còn……còn chuẩn bị cho cậu những thứ quen dùng hằng ngày?
Khóe môi cậu không tự giác gợi lên một độ cung thật đẹp, giọng nói cũng có chút sung sướng không dễ phát hiện, cậu tò mò hỏi Tân Võ: “Anh Tân này, vừa rồi mấy giờ anh tới đón em vậy?”
Tân Võ: “Bốn giờ.”
“Ồ.” – Kỷ Tịch không hỏi thêm gì nữa mà đeo gối cổ lên, thoải mái tựa lưng vào ghế ngồi.
Cậu giơ tay phải lên trước mũi nhẹ nhàng ngửi ngửi, trên đó còn lưu lại chút vị tanh nhàn nhạt.
Mùi hương này, là hương vị duy nhất thuộc về Cố Tử An.
[ Ngáo: Nà ní?!?!?! Tròi mọe, chưa gì đã có mùi tanh ròi huhu:))))))))))) ]
Tối qua sau khi Cố Tử An đi vào phòng vệ sinh, Kỷ Tịch đợi trên giường cả nửa ngày cũng không thấy hắn trở ra.
Cậu đứng lên đi đến nhẹ gõ cửa phòng tắm, nghe được Cố Tử An dùng giọng điệu bất ổn nói vọng ra câu “Vào đi”.
Cửa còn chưa kịp mở hết, cậu đã bị Cố Tử An đột ngột kéo đến dưới vòi sen.
Hai người phút chốc ướt đẫm từ trên xuống dưới, cách màn hơi nước ấm nóng, hai đôi mắt như xoáy sâu vào nhau nhìn đối phương, sau đó vô cùng ăn ý vội vàng ngậm lấy môi người kia, nụ hôn vừa kịch liệt lại ẩm ướt nóng hổi cứ thế phát sinh vô cùng tự nhiên.
Cũng không biết là ai chủ động trước, hai người liền dùng tay giải tỏa dục vọng cùng khát khao đã lâu cho nhau.
Kỷ Tịch miên man nghĩ đến dư vị sảng khoái vui sướng của tối qua, kỹ thuật hôn của Cố Tử An đã rất tiến bộ, cách dùng tay thì…… Nghĩ đến đây đột nhiên nghe thấy giọng nói của Tân Võ ở bên cạnh vang lên: “Thầy Kỷ, đến sân bay rồi, chúng ta xuống thôi.”
Kỷ Tịch ngây người, tối qua Cố Tử An tuốt giúp cậu, quá mức hưng phấn cùng kích thích cũng không đến nửa tiếng, bây giờ chỉ hồi tưởng trong chốc lát mà chưa gì nửa tiếng đã trôi qua rồi?
Thầy Kỷ bỏ gối cổ xuống, quản tốt biểu cảm trên gương mặt, vô cùng bình tĩnh đáp: “Được.”
Đang muốn xuống xe, Tân Võ nhào qua giữ tay cậu lại, vừa đội mũ đeo khẩu trang giúp cậu vừa nói: “Bị fan nhận ra thì rất phiền toái, vẫn nên che giấu một chút.”
Kỷ Tịch buồn cười: “Cảm ơn anh Tân đã chu đáo như vậy nha, chỉ là tôi làm gì có fan chứ.” – Tuy nói vậy nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn ngồi yên chờ Tân Võ ‘ngụy trang’ cho mình.
Tân Võ thấy Kỷ Tịch vô cùng phối hợp, kéo kỹ khẩu trang cho cậu xong, cười nói: “Phòng bị cho tình huống xấu nhất, nếu không thì xem như tập luyện trước cho sau này.”
Kỷ Tịch ngại đeo khẩu trang có chút khó thở, cậu dứt khoát kéo nó xuống tận cằm.
Quả nhiên, hai người đi một đường từ sảnh lớn đến tận nơi gửi hành lý vô cùng thông thoáng, tuy có nhiều lúc vài người thấy cậu khí chất quá xuất sắc nên luôn tò mò nhìn nhiều hơn một chút, nhưng cũng không có bất kì ai nhận ra cái tên diễn viên Kỷ Tịch này.
Khi sắp xếp xong việc ký gửi hành lý, Kỷ Tịch nhận được điện thoại của người đại diện Lâm Tân: “Kỷ Tịch, cậu đang đến sân bay à?”
Kỷ Tịch nghe thấy âm thanh ồn ào phía bên đối phương: “Tôi đang qua cửa an ninh rồi.
Anh Lâm, khi nào anh đến?”
Kỷ Tịch nghe thấy Lâm Tân cố gắng gào to: “Tôi sẽ gặp cậu ở phòng nghỉ.”
Kỷ Tịch cúp điện thoại, đột nhiên phía sau lưng vang lên một trận hoan hô cùng tiếng thét chói tai, cậu quay đầu lại nhìn thì thấy một rừng fan đứng thành vòng tròn, trong tay cầm các bảng đèn màu cùng camera giơ lên, không ngừng hướng về người giữa trung tâm vòng tròn chụp ảnh và điên cuồng gào thét.
“Mama vĩnh viên yêu con!”
“Anh ơi anh đẹp trai quá đi a a a a a a……”
“Trì Tu Minh, Trì Tu Minh, Trì Tu Minh……”
……
Làm thủ tục ký gửi hành lý xong, hai người đến lối đi VIP qua cửa an ninh.
Tân Võ quan sát thần sắc Kỷ Tịch, nói: “Thầy Kỷ, cậu rất nhanh cũng sẽ có nhiều fan thôi.”
Kỷ Tịch quay đầu lại nhìn Trì Tu Minh chen chúc di chuyển trong đám đông, thở dài nói: “Như bây giờ vẫn thoải mái hơn.” – Trong giọng nói rõ ràng nửa phần hâm mộ cũng không có.
Ban đầu cậu cũng không có ý định sẽ nổi tiếng, hiện tại lựa chọn làm minh tinh cũng chỉ là kế sách tạm thời để giải quyết cuộc sống khó khăn này mà thôi.
Trong mắt Tân Võ hiện lên một tia kinh ngạc, ông chủ mới này của y tuổi còn trẻ mà có thể suy nghĩ thấu đáo như thế, lòng thưởng thức và kính nể của y cũng vì thế tăng thêm vài phần.
Kỷ Tịch cùng Tân Võ đi qua cửa an ninh, hai người chọn một chỗ ngồi trong phòng chờ danh cho khách VIP.
Kỷ Tịch tháo mũ và khẩu trang xuống, lấy kịch bản mà tối qua vẫn chưa xem xong từ ba lô ra im lặng đọc.
“Thầy Kỷ.” – Tân Võ dùng khuỷu tay đụng nhẹ vào cậu: “Anh Lâm tới.”
Kỷ Tịch nghe vậy ngẩng đầu thấy Lâm Tân xuất hiện ngay cửa phòng chờ, cậu đứng lên chuẩn bị vẫy tay với anh, lúc này phía sau Lâm Tân lại có thêm hai người, một người đeo kính râm mặc một thân quần áo chỉn chu đẹp mắt là Trì Tu Minh, người còn lại tay cầm ly nước đi theo sau, hẳn là trợ lý của hắn.
Đối với việc Lâm Tân và Trì Tu Minh cùng nhau xuất hiện, Kỷ Tịch cũng không nghĩ nhiều, có lẽ là phía công ty cho xe đến đón vì mọi người đều cùng đường đến sân bay, thẳng đến khi sau đó cũng không thấy ai tới nữa, Kỷ Tịch mới mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.
Ba người đi đến trước mặt Kỷ Tịch, Lâm Tân còn chưa kịp mở lời thì Trì Tu Minh đã nhanh hơn một bước nói chuyện với cậu: “Kỷ Tịch, để cậu chờ lâu rồi.
Aizzz, fan của tôi thật sự nhiều quá nên không có cách nào, tôi đi đến đâu cũng bị sự chú ý vây đến phiền, không có chút không gian riêng tư nào cả, tôi rất hâm mộ cậu không có fan nào vây quanh đấy.
À đúng rồi, người đại diện của tôi vừa xin nghỉ một năm để sinh con, chắc cậu cũng biết chuyện này nhỉ, bây giờ công ty đã sắp xếp anh Lâm làm người đại diện của tôi rồi.” – Hắn dừng một chút, liếc mắt đầy ẩn ý tiếp tục nói: “Kỷ Tịch, cậu không ngại đúng không?”
Kỷ Tịch thầm nghĩ, trong tay Lâm Tân có đến vài nghệ sĩ, giờ thêm một người cũng không đến phiên mình cần để ý hay không.
Bạn đang đọc bộ truyện Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Ta Được Người Giàu Nhất Sủng Lên Trời tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Ta Được Người Giàu Nhất Sủng Lên Trời, truyện Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Ta Được Người Giàu Nhất Sủng Lên Trời , đọc truyện Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Ta Được Người Giàu Nhất Sủng Lên Trời full , Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Ta Được Người Giàu Nhất Sủng Lên Trời full , Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Ta Được Người Giàu Nhất Sủng Lên Trời chương mới