Chẳng bao lâu sau, có một đám người tới thực hiện mọi việc theo lời Âu Dương Triết.
Âu Dương Triết cấp tốc hoàn thành chuyển nhượng.
Chẳng mấy chốc, toàn bộ Âu Mông đều đã được chuyển sang dưới danh nghĩa của Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ liếc qua một cái, lòng thất vọng không thôi.
Giá trị mới có tám chục triệu...
Cái này...
Mình tốn nửa ngày chỉ kiếm được cái này?
Nhưng Tô Mang lúc này đã cực kì kích động, ánh mắt sáng rỡ.
Âu Dương Triết lạnh nhạt nói: "Chị ba, tôi hi vọng bên đó có thể tuân thủ cam kết, tôi đã giao Âu Mông cho các người rồi đó".
"Chuyện này, xin đừng nói với Thanh Duyệt".
Tô Mang rạng rỡ mặt mày, thong thả nói: "Yên tâm đi, không nói cho em tư biết đâu, nhưng tiếng "chị ba" này... không phải là tiếng xưng hô anh có thể gọi".
Âu Dương Triết hít sâu một hơi.
Hừ!
Lát sau, anh ta hừ lạnh một tiếng, dẫn người rời khỏi đó.
Khoảnh khắc quay đi, đáy mắt anh ta đã bừng lên một biển lửa vô tận.
Trương Minh Vũ, không thể giữ người này lại!
Đỗ Nam Thiên cũng bị người ta khiêng ra.
Chẳng mấy chốc, trong sảnh chỉ còn đám người Âu Dương Tĩnh.
Tô Mang nhẹ nhàng phất tay, chậm rãi nói: "Đánh một trận, ném ra ngoài".
Người vận đồ đen không nói một lời, chỉ lẳng lặng bước lại gần.
Con ngươi của Âu Dương Tĩnh lập tức co rút lại.
Gã đeo kính cùng đồng bọn đều trừng lớn mắt lên, tròng mắt như sắp rớt ra ngoài rồi.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!