Lâm Kiều Hân nghĩ rất nhanh, cô ấy thì thầm: "Em phải vào xem anh ấy thế nào".
Hàn Quân Ngưng hơi nhíu mày, hỏi: "Ý của em là?"
Trong mắt Trương Minh Vũ cũng hiện lên một tia kinh ngạc.
Nói gì thế?
Anh hoàn toàn không thể nghe thấy, nhưng lại ngại ko dám nhìn lên.
Chỉ có thể yên lặng.
Lâm Kiều Hân do dự một lúc, rồi nói: "Là...chị...chị tư nhờ em xem anh ấy, chị ấy không nói lý do".
Xưng hô thế này có chút kì.
Một tia sáng lóe lên trong mắt Hàn Quân Ngưng!
Chị tư?
Hàn Quân Ngưng lo lắng hỏi: "Chị tư nói gì? Tại sao lại bảo em xem nó?"
Sự lo lắng lại lóe lên trong đôi mắt xinh đẹp của cô!
Lâm Kiều Hân cũng rất ngạc nhiên.
Chị ấy không biết ư?
Một lúc lâu sau, Lâm Kiều Hân mới chậm rãi nói: "Không có gì, chỉ là bảo em xem thôi, nói là lo sau khi Trương Minh Vũ trúng độc... không có ai phát hiện ra".
Bị trúng độc!
Mặc dù Lâm Kiều Hân đã nói rất trôi chảy, nhưng trong mắt Hàn Quân Ngưng vẫn lóe lên một tia ngưng trọng!
Trong lòng Lâm Kiều Hân hiện lên một tia hối hận.
Thà không nói...
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!