Trương Minh Vũ cau mày, trong lòng lập tức bừng bừng lửa giận.
Người này, chính là Âu Dương Triết!
Nhưng bên cạnh hắn… không hề có ai khác!
Phi tiêu vừa rồi…là do Âu Dương Triết phi sao?
Sao… sao có thể chứ!
Ngay sau đó, Âu Dương Triết cười ha hả nói: “Em sáu, lâu rồi không gặp”.
Hả?
Trương Minh Vũ cau mày!
Mọi người xung quanh cũng bối rối, người này là ai?
Hàn Quân Ngưng chán ghét nói: “Im miệng! Ai là em sáu của anh?”
Nghe vậy, Âu Dương Triết lúng túng không thôi.
Lâm Kiều Hân yên lặng đứng ở phía sau, cẩn thận quan sát.
Ngay sau đó, Âu Dương Triết hòa hoãn lại, cười nói: “Được rồi, không phải thì không phải, khó khăn lắm mới gặp lại em sáu, vốn định ôn lại chút chuyện cũ với em”.
“Đã vậy…thì chúng ta nói vài chuyện đi”.
Dạ Thập Nhất quằn quại đứng dậy, chạy tới bên cạnh Âu Dương Triết.
Vẻ mặt cảnh giác.
Hàn Quân Ngưng thản nhiên nói: “Được, nói chuyện gì?”
Âu Dương Triết nhìn hai thi thể trên mặt đất, lẩm bẩm nói: “Hai người này là người của tôi”.
Hàn Quân Ngưng thản nhiên nói: “Vậy thì sao?”
Âu Dương Triết nghiền ngẫm mỉm cười, nói: “Chắc em đã quên mất thỏa thuận trước kia rồi nhỉ?”
“Người của tôi… em có thể động vào sao?”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!