Rõ ràng là Trần Băng Băng cũng muốn phát triển, hơn nữa có vẻ còn rất nóng vội...
Trần Băng Băng nhỏ giọng nói: “Không tệ, không nhìn ra cậu cũng khá thông minh đấy”.
Trương Minh Vũ bực bội nói: “Còn nhiều thứ chị không nhìn ra lắm”.
Dứt lời anh ngoảnh mặt đi.
Có gì đáng để đắc ý chứ...
Trần Băng Băng nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Thú vị đấy!
Trần Băng Băng thản nhiên nói: “Được, chúng ta ngồi xuống nói chuyện”.
Nói xong, cô ấy xoay người bước sang một bên.
Liễu Thanh Duyệt âm thầm giơ ngón tay cái về phía Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười.
Chẳng mấy chốc, hai chị em cũng ngồi xuống.
Trương Minh Vũ chậm rãi hỏi: “Phương án hợp tác là gì?”
Trần Băng Băng trầm ngâm một lúc, chậm rãi nói: “Tôi có một cách để nhắm vào Âu Dương Triết, cậu bỏ tiền, đơn giản không?”
Trương Minh Vũ bĩu môi, nói: “Chị cho rằng tôi là kẻ ngốc sao?”
Muốn tay không bắt sói trắng à?
Trần Băng Băng sửng sốt.
Liễu Thanh Duyệt giải thích: “Em trai, biện pháp này quả thật chỉ có mình cô ấy biết”.
Hả?
Trương Minh Vũ cau mày.
Trần Băng Băng tiếp tục nói: “Không lừa cậu, tôi đang nói chuyện nghiêm túc, cậu bỏ tiền, tôi chắc chắn có thể giúp cậu diệt trừ đại bộ phận những kẻ nịnh bợ Âu Dương Triết trong tỉnh này”.
Trong mắt Trương Minh Vũ loé lên tia sáng.
Tự tin vậy sao?
Trương Minh Vũ cười nói: “Được, chị muốn bao nhiêu?”
Một lúc lâu sau, Trương Minh Vũ hỏi: “Nếu tôi đầu tư hai tỷ cho chị, tôi sẽ nhận được lợi ích gì?”
Trần Băng Băng hơi ngả người ra sau, thấp giọng nói: “Đừng lo, lợi ích cậu nhận được chắc chắn là lớn nhất, tôi kinh doanh giúp cậu, không cần bất cứ thứ gì”.
Hả?
Trương Minh Vũ nghe vậy lập tức sững sờ.
Trần Băng Băng tiếp tục nói: “Nhưng... Lúc tôi cần, cậu phải thừa nhận rằng những sản nghiệp này là của tôi”.