Anh cẩn thận nhìn lại, mới thấy máu trên mặt sếp Trần là... do bôi lên...
Chậc...
Trương Minh Vũ tức giận trừng mắt.
Sếp Trần vô cùng hốt hoảng.
Ngay sau đó, Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nói: “Sếp Trần, ông có nhận tội không?”
Chuyện này...
Sếp Trần run rẩy dữ dội!
Ông ta không ngờ Tần Minh Nguyệt có cứu viện!
Nhưng...
Một lúc sau, sếp Trần lại tươi cười, nịnh nọt nói: “Sếp Tần, cô xem... Cô có thể thả tôi đi được không? Tôi có thể cho cô rất nhiều lợi ích!”
Nói xong, ông ta đưa mắt đầy ám chỉ.
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.
Hối lộ à?
Tìm nhầm người rồi...
Mặt Tần Minh Nguyệt không đổi sắc, khẽ nói: “Ông lại thêm một tội nữa”.
Trương Minh Vũ nhăn mày.
Quả nhiên...
Đôi mắt của sếp Trần hiện lên tia sáng, cười nói: “Sếp Tần, hay là... chúng ta nói chuyện riêng một chút được không? Có lẽ chỗ tôi có rất nhiều chuyện mà cô muốn biết”.
Hả?
Trương Minh Vũ cau mày.
Sếp Trần này... hình như có gì đó hơi sai.
Tần Minh Nguyệt thản nhiên nói: “Không cần, ông giữ lại những lời định nói làm khẩu cung đi”.
"Dẫn đi!"
Nói xong, cô ta vung tay lên.
Rất ngầu!
Hai chiến sĩ lập tức áp giải sếp Trần đi ra ngoài.