*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trương Minh Vũ mê man nói: "Cô bảo tôi trêu cô mà...”
Tần Minh Nguyệt rất bất mãn nói: "Trò chuyện, là trò chuyện hiểu chưa?”
À...
Trương Minh Vũ cười lúng túng nói: "À... Nhà cô ở đâu?"
Tần Minh Nguyệt thản nhiên nói: "Yên Kinh”.
Chân mày Trương Minh Vũ cau lại, hỏi tiếp: "Nhà cô có bao nhiêu tiền?"
Tần Minh Nguyệt cau mày.
Trầm ngâm chốc lát, rồi mới lên tiếng: "Đếm không hết, vài trăm tỷ”.
Hả?
Trương Minh Vũ nghe vậy liền trợn to hai mắt!
Vài trăm tỷ?
Mẹ kiếp... Thật hay giả vậy?
Tần Minh Nguyệt giàu vậy ư?
Trương Minh Vũ hỏi tiếp: "Nhà cô làm gì vậy?"
Tần Minh Nguyệt chậm rãi nói: "Chiến sĩ, thế gia”.
Khóe miệng của Trương Minh Vũ co lại.
Thế gia...
Nói nghe đơn giản vậy...
Tần Minh Nguyệt bất mãn hỏi: "Anh có thể hỏi những câu có ý nghĩa hơn không?"
Trương Minh Vũ hoang mang hỏi: "Thế nào là câu có ý nghĩa?"
Tần Minh Nguyệt trầm ngâm chốc lát, chậm rãi nói: "Ví dụ như... Điều kiện tìm con rể của nhà tôi, tôi có đối tượng kết hôn chưa, tại sao tôi lại ở đây...”
Trương Minh Vũ càng nghe càng cảm thấy không đúng lắm.
Sao lại?
Lúc sau, Trương Minh Vũ thật thà hỏi: "Không phải cô muốn tôi làm con rể của nhà cô chứ?"
Trong con ngươi Tần Minh Nguyệt lóe lên một tia sáng.
Sau đó, nhàn nhạt hỏi: "Anh cho rằng tôi không xứng với anh sao?"
Phù!
Lời này vừa nói ra, Trương Minh Vũ bị đả kích!
Mẹ kiếp!
Trương Minh Vũ kích động nói: "Chị hai, chị đừng làm loạn nữa, tôi đã kết hôn rồi!"
Tần Minh Nguyệt thản nhiên nói: "Tôi nói rồi, tôi không để ý đâu”.
Cô không để ý nhưng tôi để ý!
Trương Minh Vũ sợ hãi nói: "Chị hai, chị đừng làm loạn nữa, giữa chúng ta cũng không có tình cảm gì mà...”