Lý Phượng Cầm nổi giận đùng đùng, giọng nói chanh chua lại cao vút lên: "Việc của nhà họ Lâm chúng tao đến phiên mày chõ mồm can thiệp đấy à?"
"Chuyện của mày, mày đã làm ra hồn gì chưa?"
"Hay là Trương Minh Vũ mày lại có âm mưu gì? Kiều Hân bị đuổi thì mày được lợi gì hay sao?"
"Chúng tao bị đuổi khỏi nhà họ Lâm thì mày được lợi gì sao!"
Lòng Trương Minh Vũ trào dâng một niềm bất đắc dĩ khó nói, anh lên tiếng: "Không liên quan đến con nhưng nếu cứ tiếp tục thế này, Kiều Hân sẽ chỉ còn nước hoàn toàn suy sụp, cả đời không ngóc đầu lên được nữa".
Lý Phượng Cầm càng thêm phẫn nộ, gằn giọng quát: "Không ngóc đầu lên được? Mày biết cái gì mà ở đó lảm nhảm nguyền rủa con bé!"
"Mày nói thì hay ho thế, vậy sao không thấy mày làm ra được trò trống gì?"
"Ra vẻ tài giỏi trước mặt tao à? Nhà họ Lâm chúng tao không muốn nhìn thấy cái mặt mày, cút ngay đi cho tao!"
Nói xong, bà ta liền xô đẩy Trương Minh Vũ ra cửa.
Trương Minh Vũ nhíu chặt mày, vô cùng bất đắc dĩ.
Ngay khi anh cũng không biết nên nói gì cho phải, Lâm Kiều Hân đột nhiên quát khẽ một tiếng: "Thôi đi!"
"Con đã quyết định rồi, Trương Minh Vũ nói rất đúng, chúng ta cần phải đòi lại công lao này, dựa vào đâu mà bắt con phải dâng công sức của mình cho người khác!"