Lê Tiếu cười khẽ.
Phòng khách rộng lớn lập tức trở nên yên ắng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Lê Quảng Minh nhìn tới nhìn lui giữa Lê Tiếu và Thương Úc, sợ con gái cưng mình chọc giận vị bố già này, vội vàng nói sang chuyện khác: “Cậu Thương tới nhà quả là làm nhà họ Lê nở mặt nở mày!”
Cả nhà: “…”
Dù gì ông cũng mang danh là một tỷ phú, có thể bình tĩnh chút được không?
Lê Tiếu thở dài bất đắc dĩ, nhấc chân lên, tựa người vào lưng ghế.
Hôm nay cô mặc quần jean xám, phối hợp với áo T-shirt trắng ngắn tay, vạt áo nhét trong lưng quần, vừa tùy ý lại thanh thản.
Đặc biệt là đôi chân bắt tréo kia, vừa thon lại vừa dài, giống như đúc tư thế ngồi của Thương Úc.
Lúc này, Thương Úc liếc nhìn tài xế bên cạnh, giọng thuần hậu: “Ông Lê, tôi trịnh trọng bày tỏ sự đáng tiếc về chuyện hủy hôn giữa Thương Lục và cô nhà.”
Giọng điệu từ tốn, thái độ ôn hòa lễ phép.
Tài xế cũng đúng lúc đặt hộp quà trên bàn trà bằng đá cẩm thạch.
Nét mặt Lê Quảng Minh hơi cứng lại, nụ cười dần biến mất, “Cho nên, hôn sự này thật sự không thể tiếp tục?”
Lê Tiếu: “??”
Thương Úc nhận lấy cốc trà từ tay người giúp việc, cầm nắp trà gạt gạt lá trà ra, “Chắc mọi người cũng đã biết được chứng bệnh của Thương Lục, e rằng trước mắt chỉ có thể là vậy.”
“Xin hỏi ông cụ Thương có biết chuyện từ hôn không?” Đáy mắt Lê Quảng Minh lộ ra vẻ nặng nề, chân mày nhíu chặt, không giống như cố tình khách sáo.
Lê Tiếu bình thản quan sát Lê Quảng Minh, một hồi lâu mới dằn sự nghi ngờ xuống đáy lòng, mặt mày tươi tắn lại.
Lúc này Thương Úc hớp một ngụm hồng trà, chậm rãi ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mắt Lê Quảng Minh: “Trước mắt ba tôi vẫn còn chưa biết.
Ngày mai tôi về lại Parma, sẽ truyền đạt giúp ông.”
Lê Quảng Minh và Đoàn Thục Viên không hiểu nhìn nhau.
Lúc họ trao đổi ánh mắt, Lê Tiếu đột nhiên cười khẽ một tiếng, lời thốt ra khiến mọi người kinh ngạc: “Như thế cũng tốt, làm phiền Diễn gia rồi.”
Cô vừa dứt lời, Thương Úc liền liếc sang, nhướng đuôi mày, cười gian xảo.
“Tiểu Tiếu!”
Lê Quảng Minh nghiêm túc hô khẽ một tiếng.
Tuy ông không lớn tiếng, nhưng trong mắt đầy vẻ bất mãn.
Thấy thế, Lê Tiếu híp mắt lại, vuốt ve móng tay mình, vẻ mặt rất thản nhiên, “Ba, con nói sai rồi sao?”
Bạn đang đọc bộ truyện Siêu Cấp Cưng Chiều tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Siêu Cấp Cưng Chiều, truyện Siêu Cấp Cưng Chiều , đọc truyện Siêu Cấp Cưng Chiều full , Siêu Cấp Cưng Chiều full , Siêu Cấp Cưng Chiều chương mới