Sau này Tiểu Ái ngày một lớn dần trong bụng Tô Tô, cô cũng cảm thấy được sự kỳ diệu của tình mẫu tử. Tuy đối với Diệp Dục không đến mức yêu con yêu cả cha nhưng Tô Tô cũng dần không còn hận Diệp Dục nữa. Nói thế nào thì anh cũng tặng cho cô một thiên sứ Tiểu Ái, nếu hận nữa thì không hợp tình hợp lý cho lắm.
Về chuyện xâm hại hay không thì Tô Tô gặp quá nhiều trong thời mạt thế rồi, đêm đó cũng không hẳn là anh xâm hại cô, nói là anh tình tôi nguyện mới đúng!
Có điều nhắc đến tình mẫu tử Tô Tô chợt nhớ đến một chuyện: bố mẹ cô bây giờ vẫn còn sống. Có người nói, tình mẫu tử như vòng lặp một chiều, câu nói này không sai chút nào. Người phụ nữ nào cũng yêu con của mình nhất, quay về lâu thế rồi mà đến giờ Tô Tô mới nhớ ra bố mẹ cô vẫn còn sống.
Năm đó tình hình rối ren, là thời đại người người bất an tập hợp thành từng nhóm giúp đỡ nhau sống sót, tìm chỗ trú chân gần nhất, nào có sức lực mà vượt nghìn dặm để đi tìm người thân. Sau này vì mất đi Tiểu Ái mà Tô Tô rơi vào trạng thái phát điên, cố chấp đi tìm Tiểu Ái nên cô không tập trung tìm bố mẹ mình ở thời mạt thế.
Cho tới tận lúc bốn căn cứ lớn may mắn sống sót được thành lập, trong quá trình truy tìm kẻ thù Tô Tô mới nghe ngóng được tin bố mẹ cô đã mất vào thời kỳ đầu mạt thế. Bởi vì muốn tìm cô mà họ đã mặc kệ tất cả đâm đầu đi về phương Nam, ngay cả cơ hội vàng để di chuyển về phương Bắc cũng bỏ lỡ.
Thế mới nói tình mẫu tử là là sự lặp lại một chiều, người bố mẹ yêu nhất là cô, còn người cô yêu nhất lại là Tiểu Ái.
Tô Tô bất chợt quay người đi, không chờ Diệp Dục trả lời. Dù sao cô cũng không định nghe anh nói tiếp. Cô đi ngày càng nhanh, cuối cùng chạy như bay tìm một siêu thị nhỏ hỏi ông chủ ở đó có điện thoại công cộng không. Cô run rẩy bấm dãy số điện thoại quen thuộc trong trí nhớ, đi đi lại lại một cách sốt ruột chờ đầu dây bên kia nhận điện.
“Alo???”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nữ quen thuộc trong trí nhớ, Tô Tô đưa tay bịt miệng mình lại sợ tiếng khóc truyền vào điện thoại. Giọng nữ ở đầu bên kia lại “alo” thêm vài lần, đang lúc chuẩn bị dập máy thì Tô Tô hô lên:
“Mẹ!”
“Tô Tô??? Sao thế? Sao con lại dùng số lạ gọi về? Di động của con đâu?”
“Di động, di động…”
Tô Tô suýt chút nữa quên mất điện thoại của cô trước mạt thế đâu? Đang lúc cúi đầu lật túi áo khoác thì bên cạnh có một bàn tay đưa ra, trên bàn tay đó là một chiếc điện thoại nhỏ nhắn xinh xinh màu trắng. Chiếc điện thoại này thật quen mắt, hình như chính là chiếc điện thoại của cô trước mạt thế.
Cô nhận lấy chiếc điện thoại, ngước nhìn Diệp Dục. Sao tên này lại đi theo cô nhỉ? Không chỉ đi theo cô mà trong tay anh còn cầm một chiếc túi xách nữ, túi xách nhìn cũng rất quen, còn không phải là túi của Tô Tô sao???
“Ây dà, cái con bé này từ bé đến lớn cứ quên trước quên sau, có phải làm mất điện thoại rồi không? Gọi điện thoại về để hỏi nhà còn tiền mua điện thoại mới không chứ gì?”
Ở đầu dây bên kia mẹ Tô không cần Tô Tô mở miệng liền tự động bắt đầu quở trách, càm ràm một hồi nghe thấy tiếng khóc của cô mẹ Tô cũng mềm lòng, liền tiếp tục nói:
“Thôi được rồi được rồi, con đừng khóc nữa. Chỉ là mất điện thoại thôi mà, vài bữa nữa mẹ bảo bố chuyển tiền cho con đi mua. Mua cái điện thoại di động Quả Quýt ý, lần này chúng ta mua cái tốt một tí, Quả Quýt nhé!”
“Mẹ, không phải. Con.... con cần tiền, rất nhiều rất nhiều tiền, bố mẹ mau đến Tương Thành đi, nhanh lên! Con cần rất rất rất nhiều tiền.”
Trong tiếng càm ràm quen thuộc của mẹ Tô, Tô Tô vẫn khóc rấm rứt không dừng, nói năng cũng lộn xộn không rõ ràng. Tuy trong lòng cô cố gắng nhắc nhở bản thân không được khóc, không được khóc, sẽ ảnh hưởng không tốt đến Tiểu Ái nhưng trong lòng xót xa không chịu nổi. Đối với Tiểu Ái cô không làm tròn trách nhiệm người mẹ, đối với cha mẹ cô cũng không làm tròn bổn phận của một người con. Tô Tô cảm thấy bản thân mình kiếp trước đúng là đáng bị giày vò đau khổ đến chết.
Cũng may là được quay lại lần nữa, Tô Tô tự hứa với mình 1001 lần, được quay về lần này cô sẽ sửa chữa tất cả những sai lầm kiếp trước. Những người cô yêu thương đều sẽ sống thật tốt, người nào cũng phải sống thật tốt.
Mẹ Tô ở đầu dây bên kia bị tiếng khóc rấm rứt của Tô Tô dọa sợ, chưa để Tô Tô giải thích vì sao cần nhiều tiền thì mẹ Tô đã to tiếng hỏi:
“Con sao thế? Có chuyện gì rồi? Cần tiền làm gì? Mau nói với mẹ đi.”
“Mẹ đừng hỏi nữa, mẹ với bố mau lên, mẹ với bố mau đến Tương Thành đi! Không được chậm trễ phút nào! Đem theo tiền nữa!”
Tô Tô cũng to tiếng nói với mẹ rồi dập điện thoại bụp một cái, cô cũng không muốn giải thích nhiều với mẹ về mạt thế. Nói sự thật rồi cha mẹ sẽ đưa thẳng cô vào viện tâm thần mất, thà rằng cứ để bố mẹ thấp thỏm lo lắng mà lập tức đến Tương Thành còn hơn.
Cô muốn cha mẹ mình đến Tương Thành chứ không phải cô quay về chỗ họ là bởi vì Tương Thành khá sầm uất, ngoại thành còn có mấy công xưởng của quân đội, điều kiện y tế cũng tương đối hiện đại, xung quanh quang đãng, lại ở đồng bằng. Sau khi mạt thế tỷ lệ người sống sót ở Tương Thành còn nhiều hơn những thành phố nhỏ như Giới Thị, Đức Thị nhiều... Cuối cùng ngoài Tương Thành ra các căn cứ ở những thành phố nhỏ đều bị thất thủ, những người may mắn sống sót thì hoặc là tìm đến Kinh Thành ở phương Bắc hoặc là xuôi về Tương Thành ở phương Nam.
Nếu thu xếp ổn thỏa thì ở lại Tương Thành tầm năm sáu bảy tám năm không thành vấn đề, nhưng mạt thế không biết trước được điều gì, ở lại Tương Thành hai năm, hai năm đủ để cô sinh Tiểu Ái ra rồi tính tiếp.
Vì thế Tô Tô muốn ở lại Tương Thành và sắp xếp một môi trường an toàn tuyệt đối.
Để nói rõ về mạt thế thì không phải chỉ một hai câu là kể hết được, những người chưa từng trải qua rất khó có thể hình dung đó là quang cảnh thế nào, Tô Tô còn phải chăm sóc tốt Tiểu Ái trong bụng ở mạt thế nữa nên những khó khăn trong đó lại càng khó giải thích hơn. Vì thế cô lựa chọn không giải thích, cứ lừa được cha mẹ đến Tương Thành đã rồi bắt ép họ ở lại, sau này cha mẹ sẽ hiểu thôi.
Sau khi dập máy, Tô Tô quay người thì đâm sầm vào Diệp Dục đang đứng phía sau. Anh đang cúi đầu khuôn mặt đầy lo lắng nhìn cô, đường nét khuôn mặt anh mang nét kiên nghị mà mạnh mẽ, đường nét này khiến cho Tiểu Ái mập mạp cắt tóc ngắn y hệt một đứa con trai. Bình thường ở bên cạnh Tô Tô, Tiểu Ái nhìn trông y hệt thế này, vô cùng tinh nghịch.
Như nhớ lại chuyện gì đó, Tô Tô lại rơi nước mắt dù đang cười với Diệp Dục. Anh trợn tròn mắt như nhìn thấy quỷ, anh đưa tay xoa ngực, cẩn thận hỏi:
“Này, cô gọi cha mẹ đến đây có phải muốn đưa ra phán quyết cuối cùng với tôi không đấy?”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!