Trong giây phút ấy, Hạ Dư quả thực nổi lên ý muốn giết người.
Cậu u ám nhìn người phụ nữ kia, nhìn cô ta ôm Tạ Thanh Trình mà bản thân chẳng thể chạm vào.
Trong phút ấy thậm chí cậu còn cảm thấy mờ mịt, cậu cũng thấy ấm ức.
Vì sao đều là người từng làm Tạ Thanh Trình tổn thương, mà cô ta có thể thỏa thích ôm anh, quấn lấy anh, bản thân lại chỉ có thể nhìn anh từ xa, chỉ ở gần chút thôi cũng sẽ bị trách mắng?
Nhưng ngay sau đó Hạ Dư đã đưa ra đáp án cho bản thân.
Bởi vì cậu là con trai.
Bởi vì cậu cũng là bệnh nhân Ebola thần kinh.
Bởi vì cậu đã đồng ý với Tạ Thanh Trình, sẽ không cưỡng ép anh nữa, sẽ không làm anh tổn thương thêm.
Bởi vì cậu đã biết được bí mật mà tất mọi người chưa từng biết tới của Tạ Thanh Trình, biết được những đau khổ mà Tạ Thanh Trình từng gặp từng trải.
Vậy nên cậu không thể.
Nhưng cho dù là thế, lúc Hạ Dư trông thấy Lý Nhã Thu bổ nhào vào lòng Tạ Thanh Trình, vẫn hận vô nhường tới mức sắp siết gãy cả vô lăng—— Trong một thoáng ấy, thực sự có hơi mất lí trí, cậu vô cùng muốn xuống xe đẩy Lý Nhã Thu ra, sau đó hôn lên môi Tạ Thanh Trình si mê điên cuồng ngay trước mặt Lý Nhã Thu, muốn chẳng quan tâm gì mà kéo Tạ Thanh Trình về hẻm Mạch Vũ, muốn cởi một nửa quần áo của Tạ Thanh Trình ra bắt đầu điên cuồng làm người đàn ông này.
Thậm chí cậu chẳng ngại Lý Nhã Thu trông thấy, thậm chí cậu còn hoan nghênh cô ta trông thấy.
Cậu như nổi điên muốn khiến người phụ nữ coi Tạ Thanh Trình thành lốp dự phòng này biết, không phải là không ai muốn Tạ Thanh Trình.
Anh ấy đã không còn là anh Tạ của cô nữa rồi, anh ấy là anh Tạ của tôi.
Tôi từng hôn anh ấy, tôi từng vấy bẩn anh ấy, trên chiếc giường cưới của hai người, tôi khiến anh ấy ghi nhớ cảm giác vào tận xương tủy, anh ấy từng thở dốc nặng nề dưới thân tôi, bởi vì kích thích mãnh liệt mà từng co rút lại từng run rẩy rên rỉ, tôi biết lúc anh ấy ở bên cô chưa từng có những trải nghiệm sung sướng điên cuồng tới thế, anh ấy từng cưỡi lên người tôi nhún như thế, anh ấy từng cúi đầu hôn tôi mãnh liệt, cô không có—— Cô—— Chẳng có cái gì hết——
Hạ Dư u ám nghĩ, cậu bỏ qua sự thật rằng đêm ấy là cậu dụ dỗ Tạ Thanh Trình, cậu cũng bỏ qua cả việc khi ấy Tạ Thanh Trình cam chịu buông bỏ, cảm xúc trong lòng quá mức tổn thương, cậu ngoảnh mặt làm ngơ với nguyên nhân Tạ Thanh Trình lên giường điên cuồng với cậu trong đêm giao thừa, coi như không thấy.
Cậu chỉ muốn kích động Lý Nhã Thu, cậu chỉ muốn cho người phụ nữ vàng ngọc không biết điều ấy thấy, cô không cần, thì tôi yêu.
Cô không được chạm vào anh ấy.
Tôi thích tới vậy mà tôi còn không chạm vào anh ấy.
Cô thì dựa vào cái gì.
Cô dựa vào cái gì để ôm anh ấy, dựa vào đâu để quấn lấy anh ấy.
Cô dựa vào đâu mà không bị anh ấy mắng chửi?
Hạ Dư càng nghĩ càng bực bội, càng nghĩ càng ấm ức, cảm xúc này làm lu mờ lí trí cậu, chờ khi cậu tỉnh táo lại, cậu đã xuống xe, đi tới trước mặt hai người kia.
Tạ Thanh Trình vừa thấy cậu tới, sắc mặt khẽ thay đổi.
Đối xử lẫn thay đổi vẻ mặt khác nhau như thế khiến Hạ Dư càng thêm khó chịu, cậu lườm Tạ Thanh Trình, âm thầm trách cứ đối phương.
"..." Tạ Thanh Trình dời ánh mắt đi.
Lý Nhã Thu cũng không ngờ cậu trai này lại đột nhiên bước xuống khỏi chiếc xe bên lề đường, xuất hiện trước mặt họ cứ như từ trên trời rơi xuống, cô ta lắp bắp hoảng hốt, bừng tỉnh khỏi đau thương, bản thân cũng cảm thấy như thế không đúng, nên buông Tạ Thanh Trình ra.
Cô ta nhanh chóng chỉnh trang lại vẻ ngoài của mình, miễn cưỡng nở nụ cười với Hạ Dư: "Trùng, trùng hợp quá nhỉ."
"Đúng thế, quả là trùng hợp thật." Hạ Dư nhẹ giọng nói.
Lý Nhã Thu vô cớ co rụt lại.
Ba người đứng trước lối vào ngõ, không khí có vẻ kì quái lạ thường.
Tài xế không chịu nổi, ló đầu ra: "Này! Mấy người làm gì thế? Rốt cuộc có đi hay không vậy?"
Lý Nhã Thu: "Không..."
Tạ Thanh Trình: "Phải đi."
Ý anh bảo Lý Nhã Thu rời đi trước.
Tuy rằng người phụ nữ rất chần chờ, nhưng đối mặt với vẻ cố chấp của Tạ Thanh Trình, cô ta vẫn như trước đây, thế mà chút phản kháng cũng chẳng nói nổi nên lời, miễn cưỡng bị khí thế của anh ép vào trong xe, cuối cùng chỉ dám hạ kính xe xuống, do dự nói một câu: "Anh Tạ, thế, thế anh tự chăm sóc bản thân cho tốt nhé, có gì cần giúp đỡ, lúc nào anh cũng có thể..."
Hạ Dư đã đi tới trước mặt cô ta, cúi đầu nhìn cô ta không chút biểu cảm.
Rõ ràng chỉ là một thiếu niên, nhưng khí chất của cậu còn khiến người ta áp lực hơn cả Tạ Thanh Trình.
Lý Nhã Thu lập tức không nói nổi nửa câu sau thành lời.
Cửa sổ xe đóng lại, nổ máy, cắt ngang ánh mắt âm trầm của thiếu niên giao với ánh mắt mờ mịt của người phụ nữ.
Lý Nhã Thu vừa đi, Hạ Dư đã kéo Tạ Thanh Trình tới một ngõ nhỏ không người qua lại gần đó.
Khu phố cũ ở Hỗ Châu có rất nhiều ngõ rẽ nhỏ như thế, một trăm năm trước lúc vùng đất này còn thuộc tô giới* của Anh, đã xây không ít căn nhà theo lối nước ngoài, nhà nước ngoài san sát bên nhà nước ngoài, biến thành những con hẻm nhỏ chỉ đủ cho vài ba người qua lại.
(*Tô giới: là một phần đất nằm trong một quốc gia có chủ quyền nhưng bị một thực thể khác quản lý.
Thường thường là một cường quốc thực dân hay một thế lực nào đó được cường quốc thực dân hậu thuẫn như trong trường hợp các công ty mậu dịch thực dân.)
Hạ Dư vừa vào đã đẩy Tạ Thanh Trình lên mặt tường loang lổ, đột nhiên đè lên.
Tinh thần thiếu niên không bình thường mấy, trong xương cốt lại có chút bạo lực, giấm làm đầu óc mơ hồ, dùng sức cũng hơi mất khống chế.
Lần này cậu đập mạnh lưng Tạ Thanh Trình vào, chợt chẳng kịp ngờ tới, đau tới mức Tạ Thanh Trình ngửa đầu nhíu mày kêu lên một tiếng.
Thanh âm ấy trầm thấp quyến rũ, nhưng lại mang chút cảm giác dễ vỡ, khiến Hạ Dư chẳng thể cầm lòng mà nhớ tới dáng vẻ Tạ Thanh Trình không nhịn nổi khàn khàn rên rỉ trên giường cậu.
Trái tim Hạ Dư bất chợt nóng lên.
Cậu ôm chặt lấy cơ thể Tạ Thanh Trình, giơ tay xoa xoa chỗ anh bị đập vào, vừa xoa vừa nhẹ giọng, ướt át thì thào: "Tạ Thanh Trình...!Không đau đâu...!Em xoa cho anh...!Không đau đâu..."
"Buông tôi ra...!" Tạ Thanh Trình nhăn mày kiếm, cắn răng siết lấy tay cậu, "Buông ra.
Cậu——!"
Tạ Thanh Trình nói một nửa đã bị cắt ngang.
Bởi vì Hạ Dư ôm lấy anh, hông dán vào hông anh, đầu lại vùi xuống phía dưới, nghiêng nghiêng, lông mi nâng lên run run, chóp mũi khẽ ngửi mùi hương bên cằm anh.
Vì Tạ Thanh Trình quá bận bịu, hai ngày nay đều không chỉnh trang mình lại đàng hoàng, nơi ấy còn chút râu màu xanh nhạt, không nhìn kĩ sẽ không thấy rõ, nhưng dựa sát vào như vậy, chẳng những có thể trông thấy, mà còn có thể ngửi thấy mùi hương riêng biệt nơi cổ áo của người đàn ông.
Đây là mùi hương đặc biệt trên người của người đàn ông này, là mùi thuốc lá mạnh mẽ lẫn mùi nước sát trùng lạnh như băng, còn cả chút mùi hormone nam tính trưởng thành nhàn nhạt.
Hạ Dư như bị hộp ma thuật Pandora mê hoặc, nâng mắt lên, lẳng lặng nhìn nhau với Tạ Thanh Trình hồi lâu, cậu bỗng dưng không thể cản việc càng tiến tới gần người đàn ông trưởng thành khiến cậu cảm thấy quá mức gợi cảm này hơn nữa, tựa như bị thôi miên.
"Tạ Thanh Trình..."
Hạ Dư chống tay bên cạnh anh, mặt dán lại gần anh, ánh mắt lượn lờ qua mặt mày, mũi rồi qua lại trên đôi môi anh, cuối cùng tiến tới càng lúc càng gần, cằm hai người chạm khẽ cọ nhẹ vào nhau, gần như chóp mũi chạm vào chóp mũi.
Cậu nhìn anh thật sâu lại chăm chú như thế, môi Tạ Thanh Trình cứ như một cực hút hấp dẫn cậu thanh niên này.
Người trẻ tuổi trong giây phút bị lòng đố kị và lửa giận che mắt, quả thực không thể ngăn việc khao khát muốn hôn anh, muốn làm anh ở nơi này tới phát điên.
Mãi cho tới khi Tạ Thanh Trình nâng tay lên, đầu ngón tay hơi lạnh, khó khăn lắm mới chạm lên bờ môi ấm áp của Hạ Dư.
"Cậu nhớ những gì đã đồng ý với tôi đi, Hạ Dư."
Người đàn ông cao lớn tỉnh táo lại, nhìn cậu, vì sợ Hạ Dư sẽ làm với anh ngay tại ngõ nhỏ gần nhà này, giọng có chút run rẩy khó mà cảm thấy, nhưng vẫn cố gắng duy trì sự bình tĩnh vốn có, trầm giọng nói: "Buông tôi ra."
"Cậu đừng khiến tôi phải coi thường cậu."
Đột nhiên im lặng.
Như tỉnh khỏi thôi miên.
Như kết thúc giấc mơ.
Trong mắt Hạ Dư có vẻ giật mình nặng nề, nhưng cậu chắc chắn đã bị lời nói của Tạ Thanh Trình đâm đau.
Cậu đứng dậy, sương mù tan đi, trong mắt tỉnh táo.
Sau mấy giây cứng đờ dài đằng đẵng, cậu chậm rãi kéo giãn khoảng cách ra với Tạ Thanh Trình.
Từng tấc máu thịt của cậu đều muốn hôn anh, muốn chiếm hữu anh điên cuồng, nóng bỏng, muốn hòa thành nước chảy xiết, đất dơ bẩn, lửa nóng bỏng với anh tại hẻm Mạch Vũ này.
Thậm chí cậu khao khát muốn xé nát anh.
Nhưng Hạ Dư dừng lại.
Đôi mắt Medusa hạ ma pháp vào cậu.
Đôi mắt đỏ tươi của ma long nhìn chằm chằm vào đồng loại mạnh mẽ lại yếu ớt của cậu, cuối cùng cũng không chạm móng vuốt vào vảy ngược của anh.
Hạ Dư: "...!Anh hiểu lầm rồi, em không định hôn anh."
Cậu tự vớt vát lại mặt mũi cho mình, nhẹ giọng nói.
"Em chỉ muốn ngửi thử xem trên người anh có mùi hương phóng đãng thế nào, sao lại trêu hoa ghẹo nguyệt tới vậy thôi.
Chẳng lẽ khả năng của Sơ Hoàng Ebola thần kinh là quyến rũ người khác hả?"
"Sơ Hoàng là Ebola thần kinh đặc biệt, không có dị năng."
Tạ Thanh Trình lấy lại bình tĩnh, đen mặt tiếp tục nói: "Mặt khác, Lý Nhã Thu tới vì muốn liên hệ với Tạ Tuyết, nhưng mãi Tạ Tuyết không trả lời tin nhắn của cô ấy, nên mới tới đây xem tình hình.
Cậu đừng có ăn nói linh tinh, bội nhọ sự trong sạch của con gái nhà người ta."
"Con gái cái gì chứ? Cô ta từng kết hôn rồi còn con gái cái gì, Tạ Thanh Trình em nói cho anh biết người phụ nữ kia tới tìm anh để hàn gắn lại đấy.
Cô ta ôm anh, chọc ghẹo anh như thế, hơn nữa ánh mắt cô ta nhìn anh chẳng thuần khiết chút nào hết cả."
"...!Thế ánh mắt thuần khiết phải thế nào?"
Hạ Dư ngẫm nghĩ đáp: "Giống như lúc em nhìn anh ấy."
Tạ Thanh Trình còn thật sự nhìn chằm chằm vào mắt cậu trong chốc lát.
Lúc bốn mắt nhìn nhau, dị thú sâu trong lòng Hạ Dư lại bất mãn gầm lên, nó muốn cậu kéo Tạ Thanh Trình vào trong mạng lưới đỏ tươi để nhai nát.
Thúc giục cậu biến Tạ Thanh Trình thành xương trắng vĩnh viễn không thể biến mất không thể rời đi khỏi hang động của cậu.
Cắn nuốt tới chút máu thịt cũng chẳng còn sót lại.
Tạ Thanh Trình đẩy đầu cậu ra.
"Đừng có dán sát vào tôi như thế."
Hạ Dư u ám xót xa nói: "...!Lúc cô ta ôm anh, sao anh lại không nói với cô ta như thế?"
"Bởi vì cô ấy là phụ nữ."
"Nam nữ bình đẳng đấy anh không biết à? Anh dựa vào đâu mà kỳ thị nam giới vậy."
"..." Kỳ thị cái quỷ ấy.
"Cô ấy là vợ cũ của tôi."
"Em cũng là bạn giường cũ của anh mà."
"..."
"Tạ Thanh Trình, anh thật sự chẳng có chút trách nhiệm nào cả.
Anh là vì em không thể mang thai, là nam giới, không thể lấy giấy chứng nhận kết hôn với anh, nên anh đối xử với em thế à."
Tạ Thanh Trình nhăn mày lại, anh cảm thấy giờ Hạ Dư nói chuyện đúng là điên điên khùng khùng chẳng chút logic gì hết, cái gì mà không mang thai được không lấy giấy chứng nhận kết hôn được không có trách nhiệm chứ...!Khiến bản thân anh còn lờ mờ sinh ra ảo giác mình bội tình bạc nghĩa cậu nữa.
Nhưng nói tới cùng không phải Hạ Dư muốn phát triển loại quan hệ thế này với anh trước à?
Hơn nữa nói đi nói lại còn quay về việc họ tranh cãi lúc trước—— Mấy chuyện bọn họ đã làm trên giường, cho dù có thể mang thai thật, rốt cuộc là có lần nào, người mang thai sẽ là Hạ Dư vậy?
Rốt cuộc là cậu làm bừa âm thầm thay đổi khái niệm gì thế hả?
"Nói đi chứ." Hạ Dư dựa vào tường nhìn anh, "Sao lại chẳng nói lời nào."
"...!Tôi với cậu có gì đáng để nói."
Dù sao Tạ Thanh Trình cũng đã trưởng thành, người hơn ba mươi tuổi, chẳng lẽ còn muốn anh vứt bỏ mặt mũi, làm rõ tường tận giữa hai người cuối cùng là ai có lợi ai có hại hơn ai với Hạ Dư nữa à?
Anh là thẳng nam toxic lớn tuổi rồi, anh không làm nổi.
Hạ Dư cảm thấy anh không biết xấu hổ, anh không có trách nhiệm, anh quá đáng, thế thì cứ để cậu nghĩ thế đi, dù sao "Lừa dối một cậu trai mười chín tuổi", nghe cũng có khí thế hơn so với "Bị một cậu trai mười chín tuổi đè" mà, với Tạ Thanh Trình mà nói, hiển nhiên càng dễ chấp nhận hơn một chút.
Tạ Thanh Trình vừa nói xong, vừa định bước ra ngoài như tra nam làm nữ sinh viên có bầu rồi lại trở mặt không nhận người chân chính.
Đi được một nửa, "nữ sinh viên" Hạ Dư bỗng dưng nắm lấy cổ tay anh, áp sát lên hình xăm của anh.
Thật ra hai người đã có một quãng thời gian rất dài không tiếp xúc tứ chi như thế rồi, giờ cổ tay dán vào lòng bàn tay, cả hai đều chấn động, nhưng khác biệt ở chỗ cả người Tạ Thanh Trình căng cứng, muốn hất cậu ra, Hạ Dư lại tê dại như có dòng điện chạy qua cột sống, muốn ôm chặt lấy anh vào lòng.
Tạ Thanh Trình hờ hững quay đầu lại: "Buông tay ra."
Hạ Dư cắn chặt răng, cố sức kìm nén xúc động muốn ôm lấy cả người anh đè lên hẻm Mạch Vũ hôn lên mi anh, hôn lên môi anh, hôn lên gáy anh, miễn cưỡng ép mình bình tĩnh lại, thậm chí còn cố nặn ra một nụ cười khó nhìn: "...!Anh...!Anh thật sự cho rằng tôi muốn anh tới thế à?"
"..."
"Tạ Thanh Trình, anh cảm thấy với thân phận địa vị của tôi, có người nào tôi muốn mà không có được.
Nam nữ đều chỉ là cho không thôi, sao tôi lại cảm thấy không phải anh thì không được cơ chứ?"
"Tôi chỉ đùa anh cho vui thôi.
Bạn đang đọc bộ truyện Sổ Bệnh Án tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Sổ Bệnh Án, truyện Sổ Bệnh Án , đọc truyện Sổ Bệnh Án full , Sổ Bệnh Án full , Sổ Bệnh Án chương mới