Giang Lan Bội bị đè trên mặt đất, hai mắt hằn tơ máu, thở hồng hộc, khoé miệng lại bật ra ý cười điên cuồng: "Ha ha ha ha ha...!Cảnh sát...!Cảnh sát thì có ích gì, cảnh sát toàn lũ rác rưởi! Mấy năm nay có một tên cảnh sát nào phát hiện ra tôi bị nhốt ở nơi quỷ quái này không? Không có! Toàn lũ ăn hại!"
Tinh thần dì ta trì độn, bị bắt giữ tới cái chốt cửa thôi cũng gỡ mãi từ lúc vào trong đến tận nửa ngày sau cũng không thoát ra được.
Trong lúc hùng hùng hổ hổ, tóc dì ta bị gió thổi bay loạn dính vào trong miệng, dì ta gỡ tóc ra, ánh mắt dữ tợn hơn——
"Giờ thì sao, cậu muốn giết tôi chứ gì? Cảnh sát? Cậu muốn giết tôi để che giấu việc cậu thất trách có phải không?"
Dì ta nói xong, trên mặt lộ nụ cười thờ ơ đẹp mắt, người bị khống chế, ánh mắt lại vẫn trào phúng.
"Tôi chỉ biết, đám đàn ông các người đều như vậy cả, phế vật! Chẳng có tích sự gì, sẽ phát tiết hết mấy sự vô dụng của các người lên phụ nữ! Tôi phải làm gia súc cho kẻ khác hai mươi năm...!Cậu có biết tôi dựa vào đâu để nhớ được thời gian không? Tôi đây dựa vào mấy tấm ảnh chụp chết tiệt dán trên tường đấy! Tôi ngày nào cũng nhìn mấy thứ ghê tởm này, bức lâu nhất có từ năm tôi mới hai mươi chín tuổi! Hai mươi chín!!!"
"Năm nay tôi đã năm mươi rồi...!Ồ? Có lẽ là năm mươi hai nhỉ? Năm mươi mốt? Hay là chưa tới năm mươi đây?" Dì ta lại mơ mơ màng màng, trên làn môi đỏ tươi là nụ cười xinh đẹp quỷ quyệt như một chén rượu hoà lẫn hạc đỉnh hồng, "Bỏ đi, chuyện này nào có quan trọng...!Quan trọng là...!Tôi thoát ra ngoài."
"Cậu có biết tôi thoát ra ngoài thế nào không?"
"Tôi lừa gạt suốt bao năm như vậy, tôi dỗ dành ông ta, tôi nịnh nọt ông ta, tôi là một con đàn bà điên ngu ngốc, ông ta gai mắt tôi lại muốn làm tôi, diễu võ giương oai ngay trước mặt tôi, tìm về tự tôn đàn ông đáng thương của ông ta...!Ha ha ha ha...!Tôi nịnh nọt tới mức ông ta mê muội, mấy năm nay ông ta càng ngày càng thiếu đề phòng tôi, có lần lúc ông ta cởi quần vậy mà còn đặt chìa khoá phòng tôi ngay trong căn hầm tối."
Dì ta như nói thầm thì, lại không nhịn được đắc ý cười ha hả: "Nhưng tôi không lấy."
"Tối hôm ấy tôi đưa lại chiếc chìa khoá kia cho ông ta, hỏi ông ta đây là gì.
Ông ta trông thấy chìa khoá sắc mặt lập tức thay đổi, nhưng lại thấy tôi ngu ngốc, lòng thả lỏng.
Ông ta xác định rằng tôi bệnh đã rất nặng rồi...!Ngay cả chìa khoá mà cũng chẳng biết, ha!" Ánh mắt bỗng trở nên thực bén nhọn, giọng cũng vậy, "Ai mà có thể trải qua tháng ngày như vậy suốt hai mươi năm mà không phát điên chứ!"
"Ông ta dùng cái chìa khoá kia trêu chọc tôi, như thể cảm thấy tôi là con chó chết dù cửa có thủng một lỗ cũng chẳng biết đường mà chạy! Ông ta không biết toàn bộ vẻ đắc ý kiểu đó trong mắt ông ta đều bị tôi trông thấy, tôi ghê tởm tới mức muốn nôn ra! Nhưng tôi có thể giả vờ mà—— ai nói có bệnh tâm thần sẽ không giả vờ chứ? Tôi đóng giả rất tốt, hoàn hoàn toàn toàn lừa được ông ta, sau đó ông ta càng lúc càng lơ là, càng ngày càng chẳng để tâm, chỉ cần ông ta đặt chìa khoá xuống, tôi sẽ trộm ra ngoài...!Tôi lần mò tìm kiếm khắp viện tâm thần! Nhưng tôi không đi! Tôi muốn kéo mấy tên đàn ông này xuống địa ngục!"
"Cuối cùng tôi cũng sắp đặt xong toàn bộ, ngay hôm qua...!Tôi nhân lúc ông ta đặt chìa khoá xuống, tôi lấy nó, đợi tới đêm, tôi ra ngoài...!Lén lút trộm một con dao."
Dì ta vẫn còn siết chặt con dao kia, máu trên lưỡi dao bạc sáng bóng đã khô lại, đọng lại thành một màu nâu đục xấu xí.
Tạ Thanh Trình biết mình chỉ cần hơi buông lỏng sức lực, người phụ nữ này sẽ lại nổi điên lên lần nữa, đâm thẳng dao vào ngực anh.
Trên mặt dì ta mang vẻ thú tính và tính công kích quá mạnh mẽ.
Nhìn lên bầu trời, ngập đầy oán hận.
Hai mươi năm biến dì ta từ một bệnh nhân đơn thuần, hoá thành con thú bị vây hãm tốn hơi tốn sức mà hút máu.
"Tôi giấu dao xuống dưới đệm giường, ông ta lại tới, dùng cái miệng dính nhớp đó của ông ta liếm trên cơ thể tôi, tôi hùa theo ông ta, tay thò xuống dưới đệm giường, sau đó..."
Đồng tử dì ta như máu tươi bắn tung toé lúc báo thù Lương Quý Thành ấy, còn tiếng kêu thảm thiết.
"Ha ha ha...!Ha ha ha ha ha...!Máu thật là nóng..."
"Cậu nói xem, kẻ mang trái tim lạnh giá như vậy, sao máu lại nóng tới thế cơ chứ? Không thể nào...!"
"Sau đó, tôi lại lôi ông ta tới văn phòng...!Muốn phanh thây ông ta, nhưng tôi nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh, nhìn qua từ khe cửa lại trông thấy một cô gái xa lạ, tựa như đang tìm kiếm thứ gì.
Tôi đương nhiên sẽ không để cô ta phá hỏng kế hoạch của tôi! Tôi đã đợi nhiều năm tới thế! Nên tôi giấu thi thể vào ngăn tủ, đeo bảng tên của ông ta, tôi đi ra ngoài...!Tới nói chuyện với em gái cậu..."
Gương mặt dì ta vặn vẹo, như đang kể lại với Tạ Thanh Trình, lại như đang tự lẩm bẩm.
"Dáng vẻ cô gái này xinh đẹp, vậy mà còn có chút giống "điểm tâm nhỏ" bị đưa về lại đâm vào tường tự sát kia.
Tôi đoán...!Hì hì, chắc là điểm tâm nhỏ chuyển thế rồi...!Cho dù không phải cũng chẳng sao, kỳ thật tôi cũng chẳng còn nhớ rõ cô bé kia trông thế nào nữa, có điều cũng không chênh lệch với tuổi của cô ấy là bao, tôi cảm thấy này đúng là số mệnh, tôi lừa cô ấy vào văn phòng, nhân lúc cô ấy không chú ý, bỏ thuốc mê cho cổ uống...!Tôi đương nhiên biết cái nào là thuốc mê, coi thường bệnh nhân tâm thần là điểm nực cười nhất của đám bình thường mấy người, tôi nhận biết rất rõ về mấy loại thuốc mê đặc chế này, lúc tôi không nghe lời họ Lương kia sẽ cho tôi uống một chén!"
"Cô ấy ngất đi, tôi đưa cô ấy tới hầm tối, tôi nghĩ rằng chờ tôi báo thù rồi, người thân của cô ấy sẽ tới tìm cổ...!Nhất định...!Nhất định sẽ lật tung cả trời lên! Không như tôi...!Không như tôi...!Tôi..."
Dì ta nói tới đây, ánh mắt ảm đạm đi, vẻ mặt dường như có chút cô đơn.
Ánh mắt Tạ Thanh Trình sắc bén nhìn dì ta chằm chằm: "Cho nên bà vốn mong rằng sau khi mọi chuyện chấm dứt, lúc có người tới tìm em ấy sẽ phát hiện ra căn hầm tối kia?"
"..." Người phụ nữ không đáp, nở nụ cười cứng đờ vặn vẹo, "Giờ đã chẳng quan trọng nữa."
"Sau khi tôi đưa em gái cậu tới hầm tối, tôi lôi Lương Quý Thành từ tủ quần áo ra ngoài—— tôi muốn ở đây, ngay chỗ này, nơi lần đầu tiên tôi gặp ông ta, đồng quy vu tận với ông ta! Tôi với ông ta, giống như lần đầu chúng tôi gặp mặt...!Không có ai khác! Kêu trời không được gào đất không xong, phải từng từng từng chút phân thây chặt cốt——"
Dì ta ngừng một chút, ánh mắt nhìn chằm chằm Tạ Thanh Trình mang thù hận thấu xương.
"Nhưng các người tới đây."
"Các người làm phiền tôi, khiến tôi không thể trở thù ông ta lần cuối tại nơi này."
"Các người làm phiền tôi...!Cậu là cảnh sát đúng không? Cậu là cảnh sát.
Cảnh sát mấy người chỉ hướng về kẻ ác, cậu giết tôi đi.
Cậu giết tôi, tôi sớm hay muộn cũng lấy mạng cậu——!"
Thù hận, quyết tuyệt, dữ tợn, cười như điên.
Gần như đều xuyên thủng qua gương mặt dì ta, hoá thành răng nanh dài, đâm thủng người đàn ông trước mắt.
Nhưng Tạ Thanh Trình nhìn dì ta chằm chằm, nói từng chữ một: "Tôi không phải cảnh sát, tôi cũng chẳng định giết bà."
Người phụ nữ run lên, ngoài dự đoán.
Dì ta nghiến răng, đột ngột dò xét:
"Vậy cậu muốn làm gì?"
"Anh ta muốn giao bà cho cảnh sát." Hạ Dư giao Tạ Tuyết lại cho cô y tá bên cạnh chăm sóc, đi tới cạnh Tạ Thanh Trình, trong bóng tối rất khó để nhìn rõ nét mặt cậu.
"Để bà khai hết những chuyện này cho cảnh sát biết."
"Tôi không đi!" Giang Lan Bội điên cuồng gào lên, "Tôi không đi! Không ai tin tôi hết! Tôi không đi! Lũ lừa đảo...!Tất cả các người đều là lũ lừa đảo!"
Nhưng Hạ Dư chậm rãi tới gần dì ta.
Tạ Thanh Trình quay đầu lại, lạnh lùng nói: "Cậu tới đây làm gì?!"
Hạ Dư đáp: "Tạ Thanh Trình, anh không hiểu bà ta."
"Anh nói chuyện với bà ta lâu như vậy, ngoại trừ bị bà ta mắng chửi, bà ta có để ý tới anh không?"
Nam sinh đi tới cạnh bọn họ, đẩy Tạ Thanh Trình ra, đỡ Giang Lan Bội dậy, Giang Lan Bội trong nháy mắt ấy bộc phát sức mạnh kinh người, dồn sức đâm dao về phía Hạ Dư!
Nhưng Hạ Dư nhìn dì ta chăm chú rồi nói một câu, tay dì ta nháy mắt cứng đờ lại.
Cậu nói: "Giang Lan Bội, tôi cũng là kẻ tâm thần."
Đôi mắt thiếu niên và dì ta chỉ cách nhau chưa tới một nắm đấm, mắt hạnh nhìn vào đôi mắt điên cuồng của người phụ nữ.
Giọng cậu rất nhẹ, ngoại trừ Tạ Thanh Trình gần nhất ra, chẳng ai nghe được, cậu chậm rãi nâng tay lên, vừa nhìn vào mắt Giang Lan Bội chăm chú, vừa chậm rãi, mặt không đổi sắc, nắm lấy lưỡi dao lạnh như băng kia.
Chỉ cần Giang Lan Bội hoàn hồn rút dao ra, cậu nhất định sẽ bị thương, nhưng Hạ Dư nhìn qua bình tĩnh hững hờ, cả người cậu đều căng thẳng nhưng sắc mặt lại nom chẳng chút gợn sóng, tựa như đang nói chuyện với một phụ nữ, người mẹ, một người bình thường.
"Bà biết không? Tôi cũng là một kẻ tâm thần."
Dao, lặng lẽ không tiếng động rơi vào tay cậu.
Giang Lan Bội mãi tới lúc bị cướp mất lưỡi dao mới nhận ra nguy hiểm, sắc mặt dì ta trắng bệch nhìn thẳng vào Hạ Dư: "Cậu——"
Nhưng cậu không hề có ý định đả thương dì ta.
Cậu cong khớp tay nâng lên, chậm rãi vén lại mái tóc rối bời của người phụ nữ, vén ra sau tai, cậu nhìn chăm chú vào mắt dì ta: "Tôi mắc chứng cô lệ, bà nhìn vào mắt tôi xem, tôi là kẻ điên, bà có nhìn ra đồng loại hay không?"
Giang Lan Bội vẫn mang lòng đề phòng, nhưng dì ta vẫn cẩn thận nhìn Hạ Dư chăm chú, thậm chí, là nghe thấy.
Hạ Dư không có biểu cảm gì, dì ta như một con thú bình tĩnh lạ thường, bằng cách thức nguyên thuỷ nhất xác nhận từ trên người cậu, có lẽ mỗi một kiểu người đều có cách xác nhận an toàn của bọn họ, có lẽ kẻ điên có thú tính và giác quan thứ sáu mạnh hơn hẳn những người bình thường khác.
Giang Lan Bội cuối cùng thấp giọng nói: "Cậu phải."
"Tôi phải."
"Ai hại cậu?"
"Trời sinh rồi."
Hạ Dư thản nhiên nói: "Tôi ngay cả mục tiêu báo thù cũng chẳng có."
Giang Lan Bội: "..."
"Có điều, tuy tôi là bệnh nhân, nhưng câu nào mà tôi nói ra, bọn họ đều sẽ tin."
"Vì sao?"
Hạ Dư nở nụ cười, mây đen tan biến, dưới ánh trăng nhợt nhạt, đáy mắt cậu như phủ một tầng sương tuyết sáng bạc, chiếc răng khểnh lộ ra có vẻ thực lạnh lẽo, thực sắc bén.
Cậu dán sát lại, như chia sẻ diệu pháp chiến thắng của ma ốm với người bạn chung phòng bệnh, dịu dàng thấp giọng thầm thì: "Bởi vì, tôi cũng như bà, đóng giả."
"Bà giả vờ ngu ngốc, tôi giả làm người thường."
Đôi mắt cậu ngập hồ sương lạnh như băng kia, mỉm cười: "Giả vờ suốt mười chín năm, chẳng mấy ai phát hiện tôi có bệnh.
Chúng ta đều cần điểm lên vài màu sắc để tự vệ, có phải không?"
Vẻ mặt Giang Lan Bội hoảng hốt trong một chớp mắt, nhưng dì ta tỉnh táo lại rất nhanh.
"Không...!Tôi giết người rồi, lớp nguỵ trang của tôi đã mất——"
"Bà không tin họ, có thể tin tôi.
Tôi nói với bà một bí mật trước nhé."
Giang Lan Bội mở to hai mắt nghe.
Hạ Dư nâng một ngón tay lên, dán nhẹ vào môi: "Rất nhanh thôi, cảnh sát sẽ tới đây."
"!!" Đồng tử Giang Lan Bội co rụt lại, "Đây là chuyện gì? Họ báo cảnh sát?! Bọn họ vẫn báo cảnh sát! Bọn họ nói dối——"
"Là tôi báo." Vẻ mặt Hạ Dư rất lạnh lùng bình tĩnh.
Bạn đang đọc bộ truyện Sổ Bệnh Án tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Sổ Bệnh Án, truyện Sổ Bệnh Án , đọc truyện Sổ Bệnh Án full , Sổ Bệnh Án full , Sổ Bệnh Án chương mới