Hạ Dư và Tạ Thanh Trình trong quá trình điều tra, không buồn để ý tới đối phương nữa.
Sau khi điều tra xong, Tạ Thanh Trình gọi xe đưa Tạ Tuyết về thẳng nhà, Tạ Tuyến muốn đợi Hạ Dư rồi cùng đi, nhưng Tạ Thanh Trình không cho phép, không nói một lời ấn đầu Tạ Tuyết đẩy cô vào trong taxi.
Hạ Dư cứ im lặng chắp tay sau lưng dựa cột nhìn theo như vậy, không hé răng, cũng chẳng gượng ép, như một chú cún biết bản thân bị vứt bỏ không thể đuổi theo, biến thành nỗi khó chịu trong lòng Tạ Tuyết.
"Hạ Dư...!Anh à, hay chúng ta đợi em ấy..."
"Đi vào."
"Nhưng...".
Tiên Hiệp Hay
"Đi vào!"
Tạ Tuyết: "...!Vậy Hạ Dư, em về nhà thì nói với chị một tiếng nha."
Tạ Thanh Trình: "Nói xong chưa? Đi mau."
Tạ Tuyết còn muốn nói thêm gì nữa, Hạ Dư im lặng đứng lắc đầu, ý bảo cô không cần nói thêm nữa.
Chờ Tạ Tuyết vào trong xe ngồi rồi, cậu mới vẫy vẫy tay với cô, sau đó nhìn theo chiếc xe của họ rời xa...!
Tạ Tuyết dựa lưng vào ghế, nhịn không được thở dài: "Anh à, hai người các anh lại sao thế?"
Tạ Thanh Trình ngồi ghế phó lái lười trả lời cô, móc thuốc lá của Trần Mạn ra, vừa định châm, nghĩ tới Tạ Tuyết còn ngồi đây, anh lại cắn thuốc như vậy, một tay gác lên kính xe mở rộng, vẻ mặt thẫn thờ nhìn cảnh thành phố về đêm vụt qua ô cửa.
Tạ Tuyết nhỏ giọng nói: "Hạ Dư em ấy không phải bất cẩn nói gì sai rồi đấy chứ, chọc anh giận rồi..."
"..."
"Anh à, anh đừng trách em ấy, tuy kiểu người em ấy có chút âm tình bất định, nhưng bản chất vẫn rất tốt, em đã nghe nói rằng, chuyện lần này nếu không có em ấy, không có hai người các anh cùng phát hiện em xảy ra chuyện mà tới kịp thời, tình hình càng bất ổn hơn, em ấy..."
"Em ấy em ấy cái gì mãi." Tạ Thanh Trình rốt cuộc mở miệng, anh lấy thuốc lá kẹp trên ngón tay, giọng điệu vô cùng trầm thấp lạnh lùng, "Bảo em tránh xa cậu ta ra chút, em cả ngày cứ quấn lấy cậu ta làm gì?"
Tạ Tuyết cũng có hơi ấm ức: "Nhưng em ấy tốt lắm, đối với em cũng tốt, lại cung kính anh..."
Sắc mặt Tạ Thanh Trình xám ngắt, không nói được gì.
Cậu ta cung kính.
Cậu ta cung kính cái rắm!
Toàn giả vờ giả vịt trước mặt người ta, anh còn không thể nói bệnh tình của Hạ Dư cho Tạ Tuyết biết, Tạ Tuyết chỉ nhìn thấy dáng vẻ quân tử của Hạ Dư bình thường ngoan ngoãn hiểu chuyện với anh, mà sau lưng anh phải nhẫn nhịn mấy việc Hạ Dư phát điên, nói ra ngay cả em gái ruột còn chả tin, anh cũng chỉ có thể nhịn vậy thôi.
"Anh à..."
"Em trật tự đi!"
Tạ Tuyết đành ngậm miệng.
Giữa người nhà là vậy, một khắc sau khi sống sót khỏi tai nạn kia, chính là mong muốn đời này tuyệt đối không cãi nhau, nhất định phải sống thật tốt, nói chuyện êm ấm hiểu được nhau thật hoà thuận.
Kết quả chờ sau khi hết buff dịu dàng của sống sót sau tai nạn rồi, nên làm cha thì làm cha, nên dạy dỗ thì dạy dỗ, làm theo hết những thứ hùng hùng hổ hổ trước đây, chẳng có nửa điểm nào là khác nhau.
Thực mẹ nó là buff dịu dàng có hạn sử dụng mà.
Tạ Tuyết ấm ức, nhưng Tạ Tuyết hết cách rồi.
Ai bảo ảnh là anh trai cô chi?
Ầy bỏ đi bỏ đi, cô không chiều anh thì còn ai chiều anh nữa đây, cô cũng chỉ đành quen với tính tình gia trưởng này của anh thôi...!
Cô nghĩ vậy, khoanh tay ở ghế sau, có hơi bất đắc dĩ chép chép miệng.
Cũng không biết Hạ Dư là một nam sinh ưu tú như thế nho nhã phẩm chất đạo đức tốt như vậy, anh trai vì sao lại bảo cô tránh xa cậu ấy ra chút, hơn nữa hình như bình thường đã có định kiến với cậu ấy nữa, đúng là kỳ cục khó hiểu...!
"À..." Một lúc sau, Tạ Tuyết nói, "Đúng rồi."
Tạ Thanh Trình mặc kệ cô, Tạ Tuyết cũng hiểu ý của anh cô, em mẹ nó có chuyện gì thì nói lẹ đi.
Nên cô thật cẩn thận nói: "Lúc nãy khi em nghỉ ngơi, em ấy...!Có gọi tới...!Hỏi em mấy chuyện, em..."
Tạ Thanh Trình không hỏi "em ấy" là ai, như thể cả hai anh em đều chấp nhận "em ấy" chính là "em ấy".
"Em trả lời cậu ta sao." Tạ Thanh Trình hỏi.
"Em còn nói gì được nữa, em bảo không có chuyện gì hết.
Cũng không nói chuyện với em ấy nhiều."
Tạ Tuyết ngừng một lát: "Anh à, tâm trạng anh khá hơn chưa?"
"Em cảm thấy cậu ta sẽ khiến lòng anh thoải mái hơn à."
Tạ Tuyết hết cách, chỉ đành tiến lại gần, từ phía sau thò ra khỏi ghế trước, như con mèo nhỏ bám vào lưng ghế dựa, muốn tỏ vẻ dễ thương để anh trai cô để ý tới: "Vậy anh nhìn em đi mà, anh nhìn em kỹ vào, tâm trạng anh có tốt hơn không?"
Tạ Thanh Trình: "...!Sau này đừng một mình tới chỗ nguy hiểm vậy nữa."
Giọng điệu cuối cùng cũng hơi dịu lại.
Tạ Tuyết vội nói: "Vâng ạ, đã rõ..."
Xe lao vụt đi.
Hôm sau, tin về viện tâm thần Thành Khang lên đầu tờ báo.
Tuy rằng những người bị ép lên sân thượng khi đó đã cung cấp hàng loạt lời khai cho cảnh sát, chứng minh đằng sau vụ án Giang Lan Bội phát bệnh giết người phóng hoả, còn cất giấu câu chuyện người phụ nữ này bị bắt giữ chịu nhục, sống không bằng chết gần hai mươi năm.
Nhưng thực đáng tiếc, Lương Quý Thành đã chết, Lương Bá Khang còn chết sớm hơn em trai ông ta, mấy vị cấp cao còn lại có thể biết tới vụ án kia, cũng đã chẳng còn, có mấy người chết ngay trong trận lửa lớn đó.
Giang Lan Bội châm một ngọn lửa báo thù, như một ánh mắt trải dài, cắn nuốt toàn bộ những người từng dính dáng tới tội ác này.
Ảnh chụp của dì ta đúng như lời Hạ Dư nói, bị chọn những tấm xấu nhất, đăng trên trang báo tin tức.
Nhưng dù có là những bức ảnh như vậy, dì ta vẫn có vẻ rất kinh diễm, người phụ nữ đã chết xuất hiện trên báo chí, trong ánh mắt mang mấy phần mạnh mẽ, lại vương một tia mơ màng...!
Phóng viên viết dưới ảnh của dì ta: "Giang Lan Bội có lẽ không phải tên thật của bà ta, vì hồ sơ ghi chép đã thay đổi, tin tức về bà ta bị thiếu, cảnh sát đang cố gắng tiến hành xét nghiệm ADN thông qua di hài của bà ta để đối chiếu, nhưng vì thời gian đã quá lâu, cũng không chắc chắn có thể cho kết quả để kết thúc mọi chuyện.
Nếu mọi người có manh mối, có thể liên hệ với bộ phận liên quan, điện thoại: 138xxxxxxxxx
Trong biệt thư, Hạ Dư gấp báo lại.
Viện tâm thần, bệnh nhân tâm thần, trong chuyện này bị đẩy lên đầu ngọn gió dư luận, cho dù là ông chú béo ú, hay là một đứa nhóc, đều bàn đạo lý rõ ràng, nghiễm nhiên ai cũng trở thành chuyên gia y học xã hội học.
Trong mắt đa số mọi người, bệnh nhân tâm thần sẽ luôn bị gán mác "bọn họ" quen thuộc, để so sánh với, đương nhiên là "chúng ta".
Cho dù họ có đáng thương, cũng thành không phải chúng ta thôi.
Nhưng bệnh tâm thần từ đâu mà sinh ra?
Hạ Dư nhớ tới trước kia Tạ Thanh Trình từng nói với cậu.
"Phần lớn người tâm thần, đều là những người bình thường phản ứng lại với vị trí hoàn cảnh không bình thường mà sinh ra.
Vì áp bức, vì uất ức, vì giận dữ buồn rầu...!Trong cuộc sống của những bệnh nhân này, nhất định có bầu không khí như nhau hoặc đủ kiểu bất thường gây áp lực lên họ.
Ví dụ như bạo lực học đường, bạo lực mạng, ví dụ như những vụ xâm hại tình dục tàn nhẫn với phụ nữ, ví dụ như sự bất bình đẳng trong quan hệ xã hội, mấy bầu không khí không bình thường này, tạo thành nguyên nhân gây đả kích tâm lý to lớn với bọn họ, thực châm biếm, gần như toàn bộ đều bắt nguồn từ gia đình, chức trách, xã hội, nơi bắt nguồn từ "chúng ta"."
"Phải chữa trị những ưu tư của bệnh nhân tâm thần, anh cho rằng không tới mức bất đắc dĩ, cũng không phải là nhốt họ lại, mà hẳn phải đưa họ ra ngoài, như người bình thường, một lần nữa trở thành chúng ta."
"Lồng sắt là để cho phạm nhân, chứ không phải để cho người bệnh đã gặp nhiều đau khổ."
Hạ Dư không thích Tạ Thanh Trình, nhưng cậu hiểu được Tạ Thanh Trình qua những lời này.
Tạ Thanh Trình có thể ở bên cạnh cậu lâu tới vậy, cũng bởi vì quan niệm kiểu này, khiến Hạ Dư cảm thấy, ít nhất anh cũng coi mình là một người rõ ràng.
Nên sau khi xảy ra chuyện hôm qua như thế, cậu nhận ra mình không biết rõ chừng mực, quả thật đã xúc phạm Tạ Thanh Trình, chuyện ấy cậu ít nhất cũng chịu ra ngoài nói câu xin lỗi với Tạ Thanh Trình.
Nhưng ai biết Tạ Thanh Trình đã quen nhìn lớp nguỵ trang của cậu, cảm thấy rằng lời xin lỗi của cậu là giả, hắt cho cậu một đầu toàn bia.
Bạn đang đọc bộ truyện Sổ Bệnh Án tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Sổ Bệnh Án, truyện Sổ Bệnh Án , đọc truyện Sổ Bệnh Án full , Sổ Bệnh Án full , Sổ Bệnh Án chương mới