Thời gian là liều thuốc có thể xóa đi tất cả, nhưng có những thứ đã khắc sâu trong lòng làm sao xóa được đi đây, càng đặt nặng tình cảm càng khó quên đi.
Sương Kha ngồi trên ghế đá trong khuôn viên bệnh viện, ngắm nhìn mây trắng nhè nhẹ trôi trên bầu trời trong xanh, miên man nghĩ về những chuyện không vui trong quá khứ.
"Ting...ting."
Tiếng chuông điện thoại trong túi áo bệnh nhân của Sương Kha chợt reo lên, cô đưa tay vào túi áo lấy ra xem thử, dãy số người gọi tới khiến cô thay đổi sắc mặt, dù không lưu tên nhưng con số đó đối với cô giống như bệnh dịch, chán ghét nhấn nút ngắt nguồn.
Dùng đầu gối cũng có thể nghĩ được, ông ta vì thằng con trai quý hóa sắp phải ở chịu khổ trong tù của mình mà gọi tới, lần này dù ông ta có lấy mẹ ra uy hiếp, cô cũng nhất định sẽ không tha cho Đường Trí.
Bao nhiêu năm được Đường Khiên bao bọc chiều chuộng, tính khí càng trở lên hống hách, tư duy bỉ ổi nếu không cho nó nếm mùi cực khổ, sau này không biết sẽ sinh ra cái hạng gì nữa.
Đường Khiên đứng trước cửa nhà Sương Kha liên tục đập cửa, thấy mãi không có ai ra mở cửa, mới móc điện thoại ra gọi tới, nhưng lại chỉ nhận được tiếng kêu "Tút...Tút" từ đầu dây bên kia, vốn ông ta đã điên tiết nay càng điên hơn, dùng chân đá mạnh vào cửa, sau đó mặt đầy sát khí đi xuống dưới.
Lúc đầu ông ta tới công ty Sương Kha tìm người, nhưng nhân viên lễ tân ở đấy nói cô đang trong thời gian nghỉ phép, nên ông ta mới tới đây.
Những chỗ Sương Kha có thể đến ông ta cũng chỉ biết hai nơi này, nếu không thấy người chẳng lẽ đã về quê? Ở đấy có người phụ nữ điên kia, và thằng em trai cục tính của bà ta, Đường Khiên ngày trước đã bị Sương Đông đánh cho một trận nằm viện mấy ngày liền, nếu không phải chuyện bất đắc dĩ ông ta sẽ không tự mò tới tìm đường chết, nhưng bây giờ ông ta đang rất gấp không tìm được nó sẽ không thỏa mái, bỗng trước mặt Đường Khiên nhìn thấy một người rất quen mắt, đứa con gái vừa vào tòa nhà của Sương Kha không phải là đứa bạn thân của nó Tiếu Tiếu sao?
Ông ta ngồi trong xe chờ đợi, khoảng mấy phút sau thì thấy Tiếu Tiếu cách một chiếc cặp đựng máy tính đi xuống, thấy vậy ông ta liền lái xe đi theo.
Thực ra mặt của Sương Kha đã khỏi rồi, nhưng Trạch Hoắc Hàn lại không cho cô xuất viện, bắt ở đây theo dõi cũng gần được một tuần rồi, cô chưa thấy ai chỉ bị người ta đánh sưng mặt mà phải nằm viện theo dõi nhiều như mình, ngồi lâu một chỗ không thỏa mái, mới gọi điện nhờ Tiếu Tiếu về nhà lấy giúp máy tính để làm việc.
Dù nghỉ phép nhưng trong tay cô tồn đọng rất nhiều dự án, nếu lười biếng không làm, sợ lúc ra viện sẽ bị bội thực mất.
"Tiếu Tiếu cảm ơn." Sương Kha nhận lấy máy tính từ tay bạn thân, nhanh chóng mở máy ra muốn làm việc.
"Này Sương Kha cái người hôm trước ở đây là ai vậy? Anh ta nhìn thì đẹp trai thật đấy, nhưng đứng cạnh anh ta tao thấy rất lạnh." Tiếu Tiếu nghĩ đến ánh mắt người hôm trước gặp bất giác rùng mình, đối với đàn ông đẹp cô rất thưởng thức nhưng đẹp theo kiểu đó rất bức người.
Bạn đang đọc bộ truyện Sổ Tay Bắt Vợ Của Trạch Tổng tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Sổ Tay Bắt Vợ Của Trạch Tổng, truyện Sổ Tay Bắt Vợ Của Trạch Tổng , đọc truyện Sổ Tay Bắt Vợ Của Trạch Tổng full , Sổ Tay Bắt Vợ Của Trạch Tổng full , Sổ Tay Bắt Vợ Của Trạch Tổng chương mới