Hơn nửa tháng từ ngày Sương Kha bị Đường Trí lừa tới căn nhà hoang, hôm nay phiên tòa xử án chính thức được diễn ra tất cả những người liên quan đều bị phạt một tới hai năm tù, riêng Đường Trí và tên cầm đầu bị phạt tới 6 năm tù vì tội bắt giữ và hành hung gây thương tích cho người khác.
Sương Kha ngồi ở vị trí nguyên cáo, chịu đựng những ánh mắt như muốn giết người đang nhìn về phía mình, đây là việc bọn họ đã làm ra chịu tội trước pháp luật là đương nhiên rồi, có cái gì oan khuất ở đây đâu mà tỏ thái độ như cô là người vu oan cho bọn họ vậy.
"Mày sẽ không được chết tử tế đâu."
Ra khỏi tòa án, Lâm Thu Ngọc đi đằng sau Sương Kha liên tục lên tiếng mắng chửi cô, bà ta có mỗi Đường Trí là đứa con duy nhất, làm tất cả mọi thứ chỉ hy vọng con trai mình có cuộc sống tốt đẹp, thế mà hôm nay lại phải ở đây chứng kiến cả cơ thể hao gầy của con, sắp tới còn bị chịu khổ ở trong tù nữa, mà người gây ra những thứ đó không ai khác chính là đứa con gái của người phụ nữ mà bà ta ghét nhất.
"Bà Đường, nếu muốn vào tù chăm sóc cho con trai thì mời bà mắng tiếp." Trạch Hoắc Hàn ở bên trong giải quyết một số việc nên ra trễ hơn một chút, không ngờ vừa ra đã thấy cảnh Sương Kha bị người phụ nữ điên kia bắt nạt rồi.
Đường Khiên không biết bị bệnh thật hay cố tình giả bệnh, mà hôm nay không đến tham dự phiên tòa, để vợ một mình tới đây nghe phán quyết.
Hoặc ông ta không muốn người ta biết bản thân mình lại có một người con tù tội cũng nên, xưa nay ông ta rất trọng sĩ diện dù là con trai cưng nhưng động tới lợi ích thì cũng chỉ như chiếc ví rách mà thôi.
Sương Kha cũng chẳng muốn đôi co với bà ta ở đây làm gì, một người mẹ xấu xa như bà ta dưỡng nên đứa con hư hỏng như Đường Trí thì vào tù đã là cái gì, không bị người ta đập chết là may rồi.
Lâm Thu Ngọc nhìn người đàn ông đứng bên cạnh Sương Kha, bị vẻ mặt bức người của anh ta làm cho sợ hãi, bà ta xưa nay nhìn người rất chuẩn biết người nào động được người nào không.
Lúc này bà ta chỉ có thể nuốt uất hận của mình vào trong lòng, thở phì phò nhìn thẳng vào mặt Sương Kha mà thôi.
"Đi thôi." Trạch Hoắc Hàn đưa tay ôm lấy eo Sương Kha muốn đưa cô rời khỏi chỗ này.
"Yên tâm, trong giới xã hội đen tôi quen rất nhiều người, đặc biệt là ông trùm xã hội đen ở thành phố A này, không có ai dám động tới cô nữa đâu." Ngồi lên xe nhìn khuôn mặt mang theo nhiều tâm sự của Sương Kha, Trạch Hoắc Hàn lên tiếng, chuyện lần trước đám người đi theo cô anh đã giải quyết ổn thỏa rồi, tin rằng từ nay về sau chẳng có ai dám động tới cô nữa.
Chuyện nhà bọn họ anh không hiểu, nhưng nếu là gia đình thực sự sẽ chẳng có người em trai nào đi dụ chị gái tới hang cọp cả, một người như vậy không nên mủi lòng làm gì, bởi có nhân từ thì hắn ta cũng chẳng hiểu.
"Không sao, tôi có chút mệt thôi." Sương Kha thở dài cầm lấy dây an toàn thắt vào, hôm nay lúc ở trên tòa cô bị luật sư của Đường Trí vặn vẹo nhiều câu nghĩ lại vẫn thấy đau đầu.
Anh ta hỏi cô có phải vì thù hận năm xưa mà vu oan cho cậu ta hay không, còn cái gì mà máu mủ không nên quá nhẫn tâm, may mà cô cứng rắn đối đáp tốt, nếu không đã bị anh ta vu cho cái mác ác độc rồi.
"Có muốn đi ăn chút gì đó không? Cô thích ăn đồ nước nào?" Trạch Hoắc Hàn quay sang nhìn cô, một lúc sau mới lái xe rời khỏi tòa án, nhìn đồng hồ đã hơn 11 giờ trưa rồi.
"Tùy anh chọn, tôi ăn gì cũng được." Sương Kha không để ý tới thời gian cho lắm, nghe Trạch Hoắc Hàn hỏi mới biết mình đã ở trong tòa án những tận 3 tiếng đồng hồ, không nghĩ thời gian lại trôi nhanh thế.
Trạch Hoắc Hàn lái xe đưa Sương Kha tới một nhà hàng theo phong cách châu âu, cách trung tâm thành phố khoảng 20km, Sương Kha suốt cả quãng đường do mệt mỏi quá mà ngủ thiếp đi, lúc xuống xe nhìn con đường xa lạ mới phát hiện ra, người đàn ông này không ngờ lại chăm chỉ lái xe tới vậy.
"Trạch tổng ăn ở mấy quán chỗ chúng ta ở không hợp khẩu vị của anh à?"
"Cô không thấy nơi này rất đẹp à?" Trạch Hoắc Hàn thấy khuôn mặt ngây ngốc của Sương Kha, khuôn miệng khẽ nhếch lên nắm lấy cổ tay cô đi vào bên trong.
Vị trí của nhà hàng này quả thực rất đẹp, ở đằng trước có một cái hồ sen đang nở rộ, đứng ở đây cô cũng có thể ngửi được hương thơm dịu nhẹ của hoa sen, nhưng để đi một đoạn đường xa như vậy ăn một bữa cơm thật chẳng đáng.
...!
"Sương Kha cô cầm bản hợp đồng nghiệm thu này tới Bất động sản Trạch Thị đi."
"Không phải chỉ cần gửi qua gmail là được sao?" Cô nhìn bản hợp đồng Giám đốc Hứa đưa cho mình thắc mắc hỏi, bình thường vẫn làm như vậy gửi qua cho bọn họ in ra xem rồi ký là được, đâu cần bắt cô phải trực tiếp qua đó đưa dù sao anh ta cũng chẳng ký ngay để cô đem về.
"Tôi biết sao được, Trạch tổng yêu cầu như vậy tôi cũng đành chịu, cô chịu khó đi lại một chút coi như là giãn cơ, ngồi văn phòng nhiều không tốt." Giám đốc Hứa vừa rồi bảo thư ký gửi gmail qua nhưng bị từ chối, anh ta cũng chẳng có cách nào khác cả, ai bảo Trạch Hoắc Hàn kia nhìn trúng Sương Kha chứ, anh ta là đàn ông đối với mấy vấn đề này cực kỳ tinh ý, muốn làm ăn lâu dài với người ta cần phải hy sinh nhân viên của mình.
Sương Kha cầm bản hợp đồng ra khỏi công ty thầm mắng Trạch Hoắc Hàn, không biết anh ta lại lên cơn khó ở gì? Nhiều lúc thấy anh ta rất tốt nhưng có lúc lại chẳng ưa được điểm gì.
"A."
"Cô không sao chứ?"
Sương Kha ngồi xuống nhìn chiếc giày cao gót của mình tự nhiên bị bong mất gót, khiến cô ở đại sảnh công ty lớn nhà người ta bổ nhào xuống đất một hồi xấu hổ không thôi.
"Tôi ổn, cảm ơn cô." Sương Kha nhìn người phụ nữ trước mặt, mỉm cười lịch sự đáp lại.
Trịnh Lâm Viên đưa tay đỡ Sương Kha đứng dậy, vừa khéo đúng lúc cô ta đi từ bên ngoài vào thì thấy trước mặt mình có người bị ngã.
"Cô tới gặp tổng giám đốc của công ty tôi à? Có đi được không?" Trịnh Lâm Viên cúi xuống nhặt tập tài liệu dưới đất lên đưa cho Sương Kha, nhìn thông tin bên ngoài cô ta lờ mờ đoán.
"Tôi tới từ Công ty niệm thời." Sương Kha cố di chuyển chân mình đi vào thang máy, đã tới đây rồi cô không muốn quay về như vậy thật mất công.
"Tôi nghĩ khi về cô nên chườm nước ấm vào, không là mai chân cô sẽ bị sưng đấy." Vào trong thang máy Trịnh Lâm Viên nhiệt tình nhắc nhở Sương Kha sau đó giúp cô nhấn số tầng cần tới.
"Cảm ơn cô, đưa xong bản hợp đồng này tôi sẽ về xử lý vết thương, thật ngại quá." Sương Kha nhìn xuống chân của mình, không biết giấu mặt vào đâu.
"Không sao, đều là phụ nữ ai mà không gặp phải việc này."
Hai người lần đầu gặp mặt nói chuyện cũng khá hợp nhưng chưa nói được mấy câu đã tới tầng mà Trịnh Lâm Viên cần tới, Sương Kha gật đầu chào cô ấy tiếp tục đi lên trên.
"Trạch tổng, tài liệu anh cần."
"Lại đây!" Trạch Hoắc Hàn từ lúc Sương Kha bước vào đã nhìn ra điểm khác lạ của cô, không quan tâm tới tập tài liệu đặt trên bàn của mình, cả ánh mắt từ đầu chỉ dán vào người cô.
Sương Kha lúc này không muốn di chuyển nhiều, chỉ muốn mau chóng được rời khỏi Trạch thị, nhưng nhìn thái độ lúc này của anh ta không tới thì không được.
Trạch Hoắc Hàn không thích thái độ lề mề của cô, đứng dậy ôm lấy cô lại đặt lên bàn làm việc của mình.
"Trạch..." Sương Kha nghĩ anh lại định làm chuyện đó ở đây, hoảng hốt muốn đứng xuống, nhưng bị cả cơ thể của Trạch Hoắc Hàn cản lại.
"Ngoan ngoãn một chút." Trạch Hoắc Hàn giữ chặt Sương Kha ngồi yên vị trí, sau đó cúi xuống cầm lấy chân của cô xem thử.
"Lần sau không cho phép đi giày cao gót nữa." Nhìn mắt cá chân của Sương Kha đang bị sưng tấy, không biết bị từ lúc nào? Mà người phụ nữ này vẫn có thể đi được tới đây, thật không hiểu nổi.
Bạn đang đọc bộ truyện Sổ Tay Bắt Vợ Của Trạch Tổng tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Sổ Tay Bắt Vợ Của Trạch Tổng, truyện Sổ Tay Bắt Vợ Của Trạch Tổng , đọc truyện Sổ Tay Bắt Vợ Của Trạch Tổng full , Sổ Tay Bắt Vợ Của Trạch Tổng full , Sổ Tay Bắt Vợ Của Trạch Tổng chương mới