Trạch Hoắc Hàn rời đi chưa được bao lâu, Sương Kha cũng đứng lên ra khỏi phòng, tới quầy thu ngân thanh toán thì được nhân viên thông báo đã có người trả tiền rồi, định tự trả phần ăn của mình mà anh đã đi trước một bước.
Hôm nay vốn đi để bàn chuyện làm ăn, cuối cùng lại đi về tay không, Doãn Nghị cố ý chỉ đích danh cô làm người thiết kế cho công ty của anh ta là vì mục đích gì? Làm tổn thương cô như vậy vẫn chưa đủ sao? Cuộc sống hiện tại đã quá mệt mỏi rồi, cô không muốn có thêm những rắc rối không đâu nữa.
Từ Minh Ngọc là người hay ghen tuông, cô ta mà biết hôm nay bọn họ gặp nhau kiểu gì chẳng làm cơn làm trận tìm tới cô hỏi tội.
Chuyện cũ chưa qua chuyện mới lại tới, cứ lối tiếp nhau như cơn mưa ngâu kéo dài tháng bảy, khiến trong người cảm giác thật khó chịu.
Sương Kha nhắm mắt lại gạt bỏ mọi muộn phiền trong người, không còn sợ ánh nắng chói chang bên ngoài nữa thẳng lưng đối diện.
"Giám đốc Hứa có thể để người khác, nhận thay tôi hợp đồng với Công ty Nam Sách được không?" Sương Kha không muốn tiếp tục gặp gỡ Doãn Nghị nữa, để hoàn thiện một công trình không biết phải gặp mặt tới bao nhiêu lần, ngày nào cũng kết thúc như hôm nay, không biết bao giờ mới hoàn thành.
"Là bên đó chỉ định đích danh cô tôi e là không được." Để tùy bên họ sắp xếp người thì đôi cũng được, nhưng đây bọn họ tự ấn định, nếu đổi chính là không tôn trọng đối tác.
"Bản thiết kế tôi vẫn nhận, nhưng mấy kiểu gặp gỡ ngoài này tôi không muốn đi, không muốn giấu anh trước kia tôi và người đại diện bên đóa có đoạn thời gian không mấy vui vẻ." Sương Kha thẳng thắn kể về đoạn chuyện cũ của mình, cô tin sếp mình là người biết thấu hiểu tâm trạng của nhân viên.
"Được rồi, tôi sẽ sắp xếp." Giám đốc Hứa nghe lời cô nói, suy tư một lúc gật đầu chấp thuận.
"Người phụ nữ trong phòng kia về lâu chưa?"
Trạch Hoắc Hàn biết cô sẽ không ở lại lâu, nhưng lúc đi qua vẫn không kìm chế được bản thân liếc nhìn vào bên trong phòng, đứng ở quầy thanh toán tò mò hỏi.
Nhân viên đáp lại: "Dạ cô ấy về từ một tiếng trước rồi."
"Sớm vậy sao." Trạch Hoắc Hàn lẩm bẩm trong miệng, đưa tay nhận lại thẻ của mình.
Công ty Nam Sách sao? Trạch Hoắc Hàn đôi mắt tràn ngập suy tư, sự việc hôm nay tuy không nói ra nhưng tất cả đều được anh ghim vào trong lòng, người đàn ông kia vốn chẳng đáng để anh để tâm, vô duyên vô cớ tự muốn đào hố chôn mình, nghĩ đến bàn tay đó động lên người Sương Kha anh chỉ muốn bẻ gãy.
Ông cụ Trạch đứng ở bên dưới chờ cháu trai mỏi cả chân mãi mới thấy xuống, người đã ngà say dập cây gậy trong tay xuống nền nhà mắng: "Thằng này làm việc gì cũng chậm như vậy."
"Để cháu đỡ ông." Trạch Hoắc Hàn đối với ông ánh mắt ghét bỏ của ông nội khi nhìn mình, chỉ biết cười trừ, đi tới bên cạnh đỡ lấy ông ra xe.
"Ông về cẩn thận." Tiễn ông nội lên xe, Trạch Hoắc Hàn cũng gấp gáp trở về công ty, lúc 3 giờ anh còn có cuộc họp cổ đông quan trọng.
Trịnh Lâm Viên chuẩn bị nhấn thang máy đi lên, phía xa chợt thấy bóng dáng của Trạch Hoắc Hàn đi tới cố ý đứng chờ.
Không gian bên trong thang máy trở nên chật chội, Trạch Hoắc Hàn đến đến liếc mắt nhìn Trịnh Lâm Viên cũng keo kiệt, chủ động đi đứng cách cô ta một khoảng cách an toàn.
"Hoắc Hàn sợi dây chuyền anh tặng em hôm qua em vô ý làm đứt rồi, em muốn mang đi sửa lại không biết trước kia anh mua ở cửa hàng nào?" Thấy Trạch Hoắc Hàn lạnh nhạt không để ý tới mình, Trịnh Lâm Viên đành phải tự tạo cơ hội cho mình, nhắc tới món quà đặc biệt trong quá khứ để kéo gần khoảng cách, mặc dù chiếc vòng đang được giấu sau lớp áo ở trên cổ, cô ta vẫn thuần thục nói dối.
"Thứ đã hỏng thì nên vẫn đi, có sửa cũng là đồ không lành lặn." Lời này của anh chính là để nhắc nhở cô ta, bọn họ đã kết thúc chẳng thể quay lại như trước, cô ta dù có cố gắng tới đâu kết quả cũng chỉ có một, rằng trái tim của anh đã không đặt ở nơi cô ta nữa.
"Ting." Tiếng thang máy mở ra, Trịnh Lâm Viên dù rất muốn nán lại thêm nhưng lại không tìm được lý do gì, đành mang theo ấm ức đi ra ngoài trả lại không gian yên tĩnh cho anh.
Lần trước tới tìm Sương Kha cái kết quả mà cô ta mong muốn chưa đạt được, mang theo một bụng tức giận quay về, Trịnh Lâm Viên nhiều lúc tự ngắm nhìn mình trong gương, cô có cái gì kém người phụ nữ kia? Mà phải hết lần này tới lần khác phải hạ mình tới tìm?
Nếu Trạch Phu Nhân đã không ưa cô, thì cũng chẳng thể chấp nhận người phụ nữ kia được, xem lúc đó cô ta còn cao giọng được nữa không? Trịnh Lâm Viên nở nụ cười đầy mưu mô.
Cô ta tự khẳng định Sương Kha bối cảnh gia đình không khá hơn mình là bao, rồi cũng có ngày bị Trạch Phu Nhân ép phải rời đi, sau tất cả người ở bên anh chỉ có mình cô ta mà thôi.
Bạn đang đọc bộ truyện Sổ Tay Bắt Vợ Của Trạch Tổng tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Sổ Tay Bắt Vợ Của Trạch Tổng, truyện Sổ Tay Bắt Vợ Của Trạch Tổng , đọc truyện Sổ Tay Bắt Vợ Của Trạch Tổng full , Sổ Tay Bắt Vợ Của Trạch Tổng full , Sổ Tay Bắt Vợ Của Trạch Tổng chương mới