Sương Kha từ trong phòng bước ra, đi qua căn phòng đôi nam nữ kia thuê, đứng lại nhìn chằm chằm vào cánh cửa một vài giây rồi bước đi,hóa ra vụm trộm lại kích thích như vậy.
Hôm nay cô sẽ để bọn họ xem mình như con ngốc, mà lừa gạt, nhưng ngày mai chưa biết ai sẽ ngốc hơn ai đâu.
"Ting…Ting".
Máy điện thoại của Sương Kha đồng loạt báo tin nhắn tới, cô đưa tay lục lấy điện thoại trong túi xách, cần lên đọc "Sương Kha hôm qua anh/ mình bận quá không thấy cuộc gọi nhớ của em/cậu..."
Cô đọc tin nhắn xong nhếch miệng cười, giờ mới thức dậy sao, cũng thật là hợp ý nhau nhắn tin giống như vậy, không biết có phải rủ nhau cùng soạn tin hay không, cô tưởng tượng ra thái độ của đôi nam nữ đó lúc cùng thấy cuộc gọi nhỡ của cô mà buồn nôn.
Khi con người ta đã từng trải qua một lần đau đớn, thì những lần sau đó sẽ khác biết cách tạo ra lớp áo giáp tự bảo vệ chính bản thân mình, còn gì đau hơn chính người mà mình tin tưởng phản bội chứ, Đường Khiên trong lòng cô đã từng là một người cha tuyệt vời, cô luôn muốn làm ông ta tự hào, nhìn thấy nụ cười vui vẻ của ông ta, được ông ta ôm vào lòng khen ngợi.
Một đứa bé đã mang tổn thương bị cha vứt bỏ mà lớn lên như cô, sao có thể dễ dàng tha cho bọn họ đây.
"Kha Kha con đã chuẩn bị tiền xong chưa" Đường Khiên nóng lòng gọi điện cho Sương Kha, hỏi về số tiền ông ta mượn cô.
Sương Kha ngồi ở bàn trang điểm, đưa tay vuốt ve tấm ảnh cô và mẹ chụp chung, giọng không cảm xúc nói "Ông Đường yên tâm, không phải hạn vẫn chưa hết sao".
"Kha Kha vậy ba yên tâm rồi".
Cô thấy ông ta đạt được mục đích liền tắt máy, bàn tay nắm chặt điện thoại, cả năm mới gọi được một lần, mở miệng ra đều là vụ lợi, Có người cha như ông ta, cô thật là có phúc.
Trạch Hoắc Hàn kia bảo cô suy nghĩ xong tới tìm anh ta, là bảo cô tới công ty tìm, hay tới khách sạn, không nói địa chủ cụ thể cô biết đi đâu tìm anh ta.
....!
"Trạch tổng đây là những gì tôi điều tra được" Trần Hạo đặt tập hồ sơ lên bàn Trạch Hoắc Hàn.
Trạch Hoắc Hàn nhìn vào tập hồ sơ đưa tay cầm lấy, mở ra xem, tay lật nhanh từng trang tài liệu, nhìn những thông tin ghi trên mỉm cười hài lòng "Được rồi cậu ra ngoài đi"
Không phải có câu biết người biết ta sao, anh sẽ không cùng một cô gái thân mật mà không biết một chút thông tin nào về cô ta được, trên bàn ảnh một cô gái tóc xõa hai bên, nở nụ cười trong trẻo trong tập tài liệu, khiến Trạch Hoắc Hàn bất giác có chút mong đợi, liếc nhìn điện thoại của mình.
"Chắc không phải cô gái đó về nhà suy nghĩ lại rồi chứ?" Anh có chút hối hận, hôm qua Sương Kha đưa ra lời đề nghị anh lên đồng ý luôn mới phải, tính cách cô gái đó thật không đồng nhất, lời nói ra nhưng sau vài giây đã thấy hối hận rồi chăng.
Trạch Hoắc Hàn cảm thấy khó chịu đưa tay nới lỏng nút áo trên cổ ra, cả buổi chờ đợi, trong lúc làm việc, mắt chốc chốc lại nhìn về điện thoại.
"ting ting ting."
Thấy chuông điện thoại reo lên, Trạch Hoắc Hàn nghĩ là Sương Kha gọi đến, nhanh tay cầm lấy điện thoại đưa lên tai nghe.
"Hoắc Hàn tới quán bar lần trước đi, hôm nay đảm bảo sẽ khiến cậu vui." Cận Viễn Đông hí hửng nói.
Trạch Hoắc Hàn nhận ra giọng Cận Viễn Đông vẻ mặt mong chờ vừa rồi vụt tắt: "Cậu đi mình đi, tôi không có hứng." Nói xong không do dự tắt mắt, tự nhiên nghĩ tới các cô gái son son phấn phấn kia anh lại thấy chán ghé, nhìn đồng hồ trên tay đã 5 giờ chiều rồi, Trạch Hoắc Hàn gập máy tính lại, đứng dậy cầm lấy áo khoác chuẩn bị tan ca.
"Tôi về trước đây." Sương Kha chào công nhân xây dựng ra về, hôm nay cô tới Cao Ốc Vân Dương để giám sát công trình, mải làm đến khi ra ngoài mới biết là trời đã sẩm tối, nhìn đường phố ngoài kia người qua lại vội vã, ai cũng muốn sớm trở về với gia đình mình, trong lòng cô liền dâng lên cảm giác chạnh lòng, đã rất lâu rồi cô chưa từng được ăn bữa cơm gia đình trọn vẹn.
Cô hít thật sâu tự an ủi chính mình, đưa tay vẫy xe trở về căn hộ trống trải kia.
Trên đường đi, Sương Kha gọi điện thoại cho Trạch Hoắc Hàn, muốn hỏi anh ta xem cô có thể tới đâu để gặp mặt, nhưng sau hồi chuông kéo dài bên kia vẫn không nhấc máy.
Sương Kha chán nản hạ điện thoại xuống, ngả người ra sau ghế nhắm mắt lại quên đi mọi thứ xung quanh mình.
Trạch Hoắc Hàn từ phòng tắm đi ra, cầm lấy điện thoại lên xem thử, thì thấy cuộc gọi nhỡ của Sương Kha, trên môi nở nụ cười vui vẻ, nhấn nút gọi lại: "Cô Sương hẳn cô đã nghĩ xong, cô đang bên ngoài sao?" Anh nghe thấy tiếng còi xe qua lại, đoán cô ấy giờ mới tan tầm.
"Tôi có thể tới đâu tìm anh." Sương Kha không muốn nói nhiều lời, chỉ hỏi địa chỉ của Trạch Hoắc Hàn.
Bạn đang đọc bộ truyện Sổ Tay Bắt Vợ Của Trạch Tổng tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Sổ Tay Bắt Vợ Của Trạch Tổng, truyện Sổ Tay Bắt Vợ Của Trạch Tổng , đọc truyện Sổ Tay Bắt Vợ Của Trạch Tổng full , Sổ Tay Bắt Vợ Của Trạch Tổng full , Sổ Tay Bắt Vợ Của Trạch Tổng chương mới