Trận này tuyết lớn này kéo dài khoảng hơn năm ngày.
Mấy ngày liên tiếp, khí trời chuyển lạnh hơn, mặt đất cũng trở nên lầy lội trơn trượt không thể tả.
Ngoài trừ nhóm trẻ con vui vẻ chơi đắp người tuyết, tâm tình của nhiều người đều không phấn khởi nổi.
Đợi cho trời quang mây tạnh trở lại, mọi người mới có thể nhẹ nhàng thở ra.
Từ sáng sớm, Trang thị đã cho nha hoàn lấy đệm chăn ra tới phơi nắng, phân phó các bà tử tiếp tục quét dọn sân, miễn cho chút nữa tuyết tan làm cho đường trở nên khó đi.
Bà lại phái hai người đi Hàn Lan uyển nói với Nhị phu nhân nói một tiếng, lấy nhiều thêm mấy chậu than cùng một ít than củi.
Hiện giờ là lúc tuyết tan, so với khi tuyết rơi thì càng lạnh lẽo hơn vài phần, không đốt nhiều than sợ là chịu không nổi.
Tuy chỉ vừa mới vào đông, nhưng hơi thở của mùa đông đã bắt đầu dày đặc lên.
Đợi cho mọi chuyện đều được phân phó xong, Trang thị liền về phòng giải quyết chuyện tồn đọng trong Huệ Lan uyển.
Không bao lâu, nha hoàn bà phái đi Hàn Lan uyển trở về bẩm báo.
“Nhị phu nhân hỏi là ‘ mấy cái chậu than ’, ‘ một ít than ’, đến tột cùng là bao nhiêu?”
Nói xong rồi thuật lại ý tứ của Nhị phu nhân, báo lại không sót một chữ, “Nhị phu nhân nói, cả toàn phủ, mỗi một sân viện yêu cầu thêm bao nhiêu đều phải được ghi lại rõ ràng trong sổ sách, không được có nửa điểm qua loa.
Nếu phu nhân không nói rõ muốn bao nhiêu, sợ là có chút khó xử, không biết nên cấp thêm như thế nào mới thích hợp.”
Trang thị nghe tiểu nha hoàn, thiếu chút nữa đem bút lông Hồ Châu trong tay bóp gãy.
Tứ phòng vừa mới hồi kinh không lâu.
Sân viện này lại nhiều năm không có người ở, khắp nơi đều có chút lạnh lẽo hơn những sân viện khác.
Người nhà bà trở về chưa bao lâu liền có tuyết, nên than sưởi ấm bên Huệ Lan uyển dùng nhiều hơn các nơi khác.
Nhưng cố tình Trịnh thị cứ nhìn chăm chăm vào điểm này mà dây dưa tính toán.
Chắc là bởi vì kết quả của cuộc tỷ thí hoa nghệ vừa rồi Lục cô nương thua đại nữ nhi của bà.
Trang thị trong lòng bốc hỏa, nhưng nhớ lại lời dặn dò của trượng phu trước lúc hồi kinh, nói ít lời, suy nghĩ nhiều, không kích động.
Bà tuy tức giận với Trịnh thị nhưng cũng không nói ra ngoài, hồi lâu sau mới nói cùng nha hoàn Phương Đào bên người nói: “Các ngươi cầm bạc đi mua chút than về.
Nếu là Lão phu nhân hỏi tới, liền nói chúng ta không đủ than để dùng, chỉ có thể tự mình đi mua.”
Phương Đào liền có chút khó xử.
Làm như vậy chẳng phải là công khai đối đầu cùng Nhị phòng sao? Vội ở bên thấp giọng khuyên nhủ.
Chỉ là Trang thị là người thẳng thắn, khó được khi nhượng bộ, nếu muốn bà nhượng bộ thêm lần nữa thì có chút khó khăn.
Lúc này rèm cửa chợt đong đưa, Ly Nam Khê đi vào trong phòng.
Trang thị nhìn liếc nhìn nha hoàn Phương Linh đi theo phía sau Ly Nam Khê một cái, nhịn không được nói: “Nhiều chuyện.” Nhưng khi nhìn thấy lúm đồng tiền như hoa trên mặt tiểu nữ nhi, bà như thế nào cũng không tiếp tục xụ mặt được, nói với Ly Nam Khê: “Nàng mời ngươi tới thì ngươi liền tới?”
“Vừa rồi ta định đến phòng của mẫu thân ngồi một lát, đi được nửa đường thì vừa vặn gặp phải nàng ấy.”
Ly Nam Khê cười trả lời, thấy vẻ mặt Trang thị không vui, liền nhìn thoáng qua Phương Đào hỏi chuyện.
Phương Đào thấy Trang thị không có ngăn cản, liền đem chuyện vừa rồi nói lại cho Ly Nam Khê nghe.
Ly Nam Khê nghe nghe xong thì ngồi xuống bên người Trang thị, lay lay cánh tay mẫu thân nói: “Nương làm như vậy là mất nhiều hơn được a.
Nhị bá mẫu đã cho người tới hỏi ngài, nếu ngài làm ra hành động không thích hợp trước, chẳng phải sẽ bị Nhị bá mẫu nắm được sai lầm sao.”
Trang thị vừa rồi chẳng qua chỉ là có chút bực, hỏa khí không chỗ phát mà thôi.
Thấy Ly Nam Khê tới an ủi, liền đem oán khí trong lòng nói hết cho nàng nghe: “Ta nếu lần này để yên cho bà ta bắt chẹt, chẳng lẽ sau này cứ phải cúi đầu trước mặt bà ta sao? Chúng ta phải ở trong kinh qua năm mới.
Thế nào cũng phải để cho Lão phu nhân đã biết là bà ta lòng dạ hẹp hòi!”
Thời điểm khác thì không nói.
Hiện giờ đang là lúc Trúc tỷ nhi cùng các cô nương khác tranh cao thấp, nào có thể để yên được!
Lão phu nhân không thích người khác đến trước mặt đi khóc lóc kể lể, bà liền vòng vo đường khác để cho Lão phu nhân biết.
Ly Nam Khê thấy bộ dáng Trang thị tức giận, không khỏi mỉm cười, nói: “Nương hao phí thời gian để tức giận, không bằng dùng thời gian đó để nhớ tới cha a.
Nghĩ tới cha, chẳng phải tâm tình liền tốt lên sao.”
Trang thị liếc mắt Ly Nam Khê một cái, “Nhớ cái người kia bảo thủ làm chi.” Miệng thì nói như thế nhưng ngữ khí đã bắt đầu mềm xuống.
Ly Nam Khê thở dài, nói: “Nếu không phải năm đó cha khăng khăng mang chúng ta cùng đi nhậm chức, mấy năm nay sợ là càng thêm khổ sở.”
Lời nàng nói ra làm cho Trang thị có chút ngơ ngẩn.
Lúc trước khi Ly Tứ lão gia kiên trì muốn đem theo bà cùng hài tử đi nhậm chức, chính là vì không muốn để họ ở kinh thành chịu khó dễ.
Nghĩ đến đây, thần sắc Trang thị liền hòa hoãn.
Phu quân yêu thương bà, bà cũng không nên để ông bận tâm thêm mới phải.
Thật vất vả hồi kinh, không thể quá cương với người trong nhà.
Ly Nam Khê thấy mẫu thân đã có chút thông suốt liền nói: “Nương nếu tính muốn cho tổ mẫu biết, cũng không cần thiết dùng biện pháp này.
Nếu chọc tổ mẫu không vui thì mất nhiều hơn được.”
Trang thị biết tính tình của mình không trầm ổn như hai nữ nhi, liền nói: “Ngươi xưa nay là đứa nhiều mưu ma chước quỷ.
Nói đi, có biện pháp gì?”
Ly Nam Khê gọi Phương Linh đến dặn dò: “Ngươi đi đến viện của tổ mẫu cùng Hồng Mai các nàng trò chuyện, thuận tiện hỏi ngày thường trong viện tổ mẫu yêu cầu bao nhiêu than.
Người nhớ là chỉ đề cập vài câu, cẩn thận một chút.
Đợi đến khi các nàng hỏi ngươi vì sao muốn biết thì ngươi liền nói cho các nàng là than của chúng ta không đủ dùng, Nhị bá mẫu lại muốn có con số xác thực thì mới cấp thêm than.
Chúng ta không biết nên lấy thêm nhều hay ít mới tốt, liền muốn hỏi xem tổ mẫu cần bao nhiêu, chúng ta liền lấy ít hơn so với lão nhân gia ngài.”
Phương Linh tuy rằng ít nói nhưng làm việc lại có chủ kiến.
Chỉ cần nhìn vào việc nàng mời Ly Nam Khê đến khuyên Trang thị đã đủ thấy nàng là người biết phân biệt tốt xấu.
Quả nhiên, Phương Linh nghe xong phân phó thì thoáng suy nghĩ rồi lĩnh mệnh mà đi.
Ly Nam Khê nhìn chung quanh, nói lên nghi vấn trong lòng: “La ma ma đâu?”
Vừa rồi nàng cảm thấy có chút không thích hợp.
Xưa nay lúc mẫu thân nóng giận, La ma ma đều ở bên cạnh khyên nhủ, sẽ không cần đến nàng.
Thế nhưng lúc này Phương Linh lại phải trực tiếp đi tìm nàng.
Lần này Trang thị đáp có chút hàm hồ: “Nàng sáng sớm hôm nay đã đến phủ của cữu cữu ngươi, còn chưa trở về.”
Ly Nam Khê hiểu nhất định là có liên quan tới việc định thân với phủ Vệ Quốc Công, liền không hỏi nhiều.
Trang thị xem xét sổ sách, Ly Nam Khê thì ở một bên lật sách xem, hai mẹ con câu được câu không nói chuyện.
Sau một hồi, còn chưa chờ được Phương Linh thì thấy Cố ma ma tới.
Cố ma ma tự mình dẫn người đem chậu than cùng than củi đi qua, gặp Trang thị liền cười nói: “Thông gia phu nhân đang chờ phu nhân cùng hai vị cô nương ngoài đại sảnh.
Phu nhân cùng hai vị cô nương thu thập một chút rồi ra ạ.”
Trang thị cùng Ly Nam Khê không hiểu ra sao, vội vàng hỏi lại.
Thì ra là sáng sớm hôm nay Trang thị bảo La ma ma đi Trang gia nói cho tiểu Lương thị, thê tử của đại ca, là bà có chuyện muốn thương lượng, hỏi tiểu Lương thị xem có rảnh ngày nào có thể gặp mặt.
Bạn đang đọc bộ truyện Sổ Tay Sủng Thê Của Võ Tướng tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Sổ Tay Sủng Thê Của Võ Tướng, truyện Sổ Tay Sủng Thê Của Võ Tướng , đọc truyện Sổ Tay Sủng Thê Của Võ Tướng full , Sổ Tay Sủng Thê Của Võ Tướng full , Sổ Tay Sủng Thê Của Võ Tướng chương mới