Cây cối trong phủ Quốc công rất tươi tốt.
Tuy rằng hiện giờ đã vào đông, mặc dù không còn xanh tươi được như trước nhưng cành lá vẫn đan xen gian vào nhau.
Trọng Đình Xuyên chậm rãi đi dạo, khoanh tay đứng dưới một gốc cây đại thụ cao to.
Không bao lâu, cỗ kiệu của nữ quyến Ly gia đã tới, mấy người trên kiệu lần lượt đi ra.
Trọng Đình Xuyên tùy ý nhìn xung quanh, tầm mắt liền dừng lại trên người tiểu cô nương mặc áo thêu hoa văn trăm điệp xuyên hoa.
Dù cho thời tiết rét lạnh, nhưng y phục trên người các thiếu nữ đều có chút mỏng manh, hiện ra dáng người lả lướt.
Chỉ có nàng, không những mặc rất dày mà bên ngoài còn khoác thêm một kiện áo choàng, thậm chí ngay cả mũ trên áo choàng cũng đội lên.
Mũ choàng kia rất là rộng, từ góc độ của hắn nhìn đến cũng không thể nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn như bàn tay của nàng, chỉ có riêng cái cằm tinh xảo là lộ ra ngoài.
Còn về ngũ quan thì cũng chỉ có thể mơ hồ thấy được khi nàng di chuyển mà thôi.
Trọng Đình Xuyên nhịn không được thấp giọng cười.
Trong chốc lát, khi tiểu cô nương ngửa đầu hướng lên trời nhìn nhìn, mũ choàng từ trên đỉnh đầu nàng cũng rơi xuống.
Lúc này, khóe môi đang tươi cười của hắn chậm rãi biến mất.
Trọng Đình Xuyên quay đầu lại nhìn phía sau, vẫy tay gọi Thường An vẫn luôn lặng lẽ đi theo bên người hắn lại đây, nhỏ giọng phân phó vài câu.
Thường An nghe xong mệnh lệnh của hắn thì rất là ngạc nhiên, vẻ mặt đau khổ nhỏ giọng nói: “Gia, tiểu nhân đi nơi nào tìm được thứ đồ tinh xảo như vậy ạ?”
“Ở trong phòng của ta.
Bên cạnh cái chén bạch ngọc có một cái tráp, ngươi mở ra nhìn xem thử rồi nghĩ cách đưa qua.” Trọng Đình Xuyên dừng một chút lại nói: “Chớ có để người khác phát hiện.
Mau đi đi.”
Thường An là người ở bên cạnh Trọng Đình Xuyên đã lâu, ngày thường nhận được mệnh lệnh sẽ lập tức đi làm, rất ít khi nhấn mạnh thứ gì.
Hiện giờ, sau khi nghe xong lời dặn dò của Trọng Đình Xuyên, lại nhìn thần sắc ngưng trọng của chủ tử, trong lòng Thường An liền run lên, một khắc cũng không dám trì hoãn, thậm chí còn không có thời gian hành lễ cùng Trọng Đình Xuyên liền lập tức dời bước đi về phía thư phòng.
Trọng Đình Xuyên bình tĩnh nhìn về bên kia, đợi đến khi thân ảnh của tiểu cô nương hoàn toàn biến mất sau cửa thuỳ hoa, lúc này mới rũ mắt trở về phòng.
Thường An cầm đồ vật trong ngực, lắc mình vào bên trong cửa thuỳ hoa, dọc theo đường mòn đuổi sát mấy vị nữ quyến, âm tình bất định.
Hắn thế nào cũng không đoán ra được là trong phòng của gia lại có loại đồ vật này.
Đây thật đúng là…… nhân sinh đâu đâu cũng có điều bất ngờ.
Hắn thả nhẹ bước chân, mặc dù đạp trên lá rụng vẫn không gây ra tiếng động, đi theo sát mấy người nữ quyến suốt một đoạn đường.
Để hoàn thành việc gia giao phó thì phải chờ cho đến khi Ly Thất cô nương đứng riêng một mình mới được.
Nhưng bây giờ cả đám người đi cùng nhau thế này, muốn làm cho một người trong đó tách ra riêng cũng không dễ.
Âm thầm quan sát một lát, Thường An thuận tay nhặt một hòn đá vừa nhỏ vừa dơ.
Hắn nhìn nhìn Tứ cô nương, lại nhìn nhìn Ly Nam Khê.
Hạ quyết tâm, cầm hòn đá trong tay ném lên vạt váy của Tứ cô nương.
Tứ cô nương nhỏ giọng hô một tiếng.
Thấy trên váy có chút bẩn, nàng liền cảm thấy khẩn trương.
Trang thị đang đứng nàng bên cạnh nàng thấy thế cũng cũng có chút loạn.
Nếu giữ dáng vẻ không đoan trang như vậy đi gặp Trọng Đại phu nhân, chỉ sợ là sẽ phá hỏng ấn tượng đầu tiên.
“Không sao.
Ta mang ngươi đi phòng bên để tẩy.” Trang thị an ủi Tứ cô nương nói: “May mắn là bây giờ không có tuyết, chỉ là chút đất cát thôi, chà sát một chút là sạch ngay thôi.”
Bây giờ bên cạnh mấy mẹ con các bà cũng không có nha hoàn hầu hạ nào, mà chỉ có một nha hoàn Trọng gia dẫn đường.
Nên lúc này, bà chỉ có thể tự mình ra tay tẩy rửa giúp cho nữ nhi.
Đại phu nhân cùng Nhị phu nhân đang đi phía trước cũng phát hiện ra bên này có chuyện, vội dừng lại hỏi.
Trang thị nói: “Ta cùng Trúc tỷ nhi tẩy xong sẽ theo sau, các ngươi cứ đi trước đi.”
Bởi vì chỉ có một nha hoàn phụ trách dẫn đường, nghe Trang thị nói như vậy thì cảm thấy có chút khó xử, không biết nên đưa vị phu nhân nào đi trước.
Ly Nam Khê cười nói: “Vị tỷ tỷ này, ngươi cứ tiếp tục dẫn đường cho Đại thẩm và Nhị thẩm.
Ta ở đây nhìn theo phương hướng của các ngươi, khi nào xong thì ta cùng mẫu thân và tỷ tỷ sẽ đi qua.”
Nha hoàn kia nhẹ nhàng thở ra, nói với Ly Nam Khê: “Đi về phía trước một chút là đến.
Cô nương nhìn thử xem, chính là cái sân kia.”
Ly Nam Khê chuyển mắt theo phương hướng nàng ta chỉ, thấy rõ sân viện trước mặt thì gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Nha hoàn hành lễ với nàng xong thì tiếp tục dẫn đường.
===========================
Chỗ các bà đang đứng là một đường mòn nên không có chỗ dừng chân ngồi nghỉ.
Trang thị liền nói Ly Nam Khê đứng chỗ này chờ một lát, bà cùng Tứ cô nương quay lại chỗ núi giả trên đoạn đường vừa đi qua, tìm chỗ nào đó ngồi tẩy vết bẩn.
Ly Nam Khê vốn muốn đi theo nhưng lại bị Trang thị ngăn lại.
“Thêm một người đi theo chẳng phải sẽ trì hoãn thêm chút thời gian hay sao? Huống chi ta tẩy cũng sẽ cẩn thận hơn so với ngươi.
Tây Tây liền ở chỗ này chờ một lát là được rồi.”
Nghe mẫu thân đã như vậy, Ly Nam Khê cũng chỉ có thể vâng theo.
Ngay lúc nàng đang chờ đang chờ đến phát chán thì đột nhiên bên cạnh lóe ra một bóng người.
Người nọ xuất hiện quá đột ngột làm nàng kinh hãi, thiếu chút kêu ra tiếng.
Nhưng giáo dưỡng ngày thường được dạy không cho phép nàng la lên to tiếng.
Bạn đang đọc bộ truyện Sổ Tay Sủng Thê Của Võ Tướng tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Sổ Tay Sủng Thê Của Võ Tướng, truyện Sổ Tay Sủng Thê Của Võ Tướng , đọc truyện Sổ Tay Sủng Thê Của Võ Tướng full , Sổ Tay Sủng Thê Của Võ Tướng full , Sổ Tay Sủng Thê Của Võ Tướng chương mới