Sau khi Lệ Nam Khê tới quỳ thủy, eo đau bụng trướng, vô cùng không thoải mái.
Ban ngày uể oải không nhấc nổi tinh thần, buổi tối thì khó thể đi vào giấc ngủ. Trọng Đình Xuyên nhìn thấy vừa nóng ruột vừa đau lòng.
Buổi tối chỉ có thể cố gắng không quấy rầy đến nàng, chỉ ôm nàng vào trong ngực, trấn an nàng đi vào giấc ngủ. Ngày hôm sau sau khi thức dậy, Lệ Nam Khê ngơ ngác một hồi lâu mới đi qua thỉnh an Lương thị bên kia. Lương thị thấy Lệ Nam Khê tinh thần mệt mỏi, nghĩ nàng nhất định là bị việc phu thê giường chiếu làm mệt thân mình nên mới khó khăn như vậy. Nghĩ đến sau này Trọng lục khó có con nối dòng, trong lòng Lương thị càng thêm vui vẻ, vì thế cũng không quá khó xử Lệ Nam Khê, ngược lại còn cẩn thận dặn dò nàng những thứ cần chú ý khi tới quỳ thủy. Lệ Nam Khê vốn cũng không nghĩ chuyện này có thể giấu được Lương thị. Nhưng mà đối với việc Lương thị không chút nào che giấu thể hiện ra chính mình vẫn luôn chú ý đến nhất cử nhất động của Thạch Trúc uyển, Lệ Nam Khê vẫn có chút phản cảm. Cho nên nghe xong một phen quan tâm kia của Lương thị, Lệ Nam Khê chỉ nhàn nhạt nói một câu "Cảm ơn phu nhân", sau đó giả vờ nghi hoặc hỏi: "Không biết tại sao phu nhân lại biết được chuyện này?" Dứt lời, nàng lại làm như rất xấu hổ, thẹn thùng cúi đầu: "Dù sao chuyện này ta cũng chưa nói cho ai biết." "Trong phủ này, sự tình lớn nhỏ đều do ta lo liệu, đương nhiên có thể biết." Thanh âm của Lương thị vô cùng bĩnh tĩnh, từng câu từng chữ lại mang theo một sự cao cao tại thượng khó thể che giấu: "Ngươi mới gả đến đây không lâu, cái gì cũng đều không biết.
Ta đương nhiên phải giúp ngươi coi chừng một chút." Lệ Nam Khê cong môi cười cười, chỉ gật đầu, không nói gì thêm nữa. Ngô thị hôm nay cũng đến. Sau khi thấy Lệ Nam Khê, sắc mặt Ngô thị liền trở nên không quá đẹp, nói chuyện cũng có chút không xuôi tai: "Việc lớn việc nhỏ trong phủ, mẫu thân đương nhiên là có thể xử lý thỏa đáng.
Chỉ sợ mẫu thân có ý tốt giúp đỡ, nhưng có một số người lại không biết cảm ơn.
Bên ngoài thì có vẻ ngoan ngoãn nghe lời, sau lưng lại thêm thắt bịa đặt." Sau khi tới quỳ thủy, tâm tình của Lệ Nam Khê càng có thêm một chút phập phồng bất định, thêm việc thân thể khó chịu, nên có hơi không kiềm chế được tính tình, lập tức nói: "Ta không biết ngũ thiếu phu nhân đang nói đến chuyện gì? Chẳng lẽ là đang nói đến chuyện của Bác nhi sao?" Nhìn Ngô thị lập tức biến sắc, Lệ Nam Khê liền nói tiếp: "Thật ra cũng không phải là ta không muốn giúp Bác nhi vào Thanh Xa thư viện học mà ta thật sự bất lực." Ngô thị cười lạnh: "Chỉ cần lục thiếu phu nhân gửi về nhà một phong thư là sẽ có thể giải quyết được chuyện này, nhưng hiện giờ lại ra sức khước từ, có thể thấy được từ "bất lực" kia, cũng không biết là có mấy phần thật lòng." Lệ Nam Khê lười tiếp tục nhiều lời với nàng, ánh mắt bỏ qua một bên, không muốn để ý đến. Trọng Đình Huy vốn là sắp đến giờ lên lớp nên đang định đứng dậy rời đi, nhìn thấy một màn này, bước chân của hắn liền ngừng lại. "Ngũ thiếu phu nhân đang nói đến Thanh Xa thư viện sao? Tiên sinh trong tộc học vô cùng uyên thâm giỏi giang.
Vì sao ngũ thiếu phu nhân lại phải để Bác nhi đến Thanh Xa thư viện học?" Vừa rồi nhìn thấy Lệ Nam Khê, Ngô thị chỉ một lòng nghĩ đến chuyện cãi nhau với nàng, không suy nghĩ nhiều.
Sau khi bị Trọng Đình Huy hỏi như vậy, lúc này mới nhớ tới Lệ Nam Khê vậy mà đã đem chuyện này nói ra mất rồi. Sắc mặt Ngô thị lúc đỏ lúc trắng, vội vàng giải thích với Lương thị. Trọng Đình Huy nói với Lệ Nam Khê: "Chuyện này tẩu tẩu không cần để ý đến làm gì.
Bác nhi làm sai, bị tiên sinh hạt, ít nhất chỉ có người trong nhà biết được.
Nếu là đi đến thư viện, bị người ngoài biết được tính tình ngang ngược của hắn, chắc chắn sẽ xem thường hắn, quả quyết sẽ không có ai muốn để ý đến hắn đâu." Ngô thị nghe xong, thanh âm khóc lóc kể lể liền im bặt. Trọng Đình Huy nghiêng đầu lạnh lùng nhìn thoáng qua nàng, lại hơi hơi gật đầu với Lệ Nam Khê, sau đó xoay người mà đi. Thần sắc Lương thị vẫn luôn bình tĩnh, thậm chí khóe mắt còn mang theo ý cười nhìn một màn trước mặt. Bà rất vui vẻ khi nhìn thấy phu thê Trọng lục có khoảng cách với một nhà lão ngũ. Bà cũng rất vui vẻ khi thấy quan hệ giữa phu thê Trọng lục cùng với cửu gia Trọng Đình Phuy ngày càng trở nên tốt đẹp.
Cho nên, mấy năm nay, bà vẫn luôn tùy ý để mặc cho nhi tử Trọng Đình Huy qua lại với Trọng lục kia, cũng không cố ý cản trở. Chỉ khi quan hệ giữa Đình Huy và Trọng lục ngày càng tốt đẹp, sau này Trọng lục nhìn đến nhi tử ngoan ngoãn nghe lời của Đình Huy, mới có thể nhận nhi tử của Đình Huy làm con nối dòng. Như vậy, tâm nguyện của bà sẽ trở thành sự thật. Vì thế, những lúc như thế này, nàng cũng sẽ không xen vào. Trước khi Lệ Nam Khê rời đi, Lương thị nói: "Nếu có việc gì do dự, cứ đến hỏi ta.
Mặc dù có lẽ ta không nhất định biết cách xử lý chu toàn, nhưng tất nhiên sẽ vì ngươi mà suy xét." Lệ Nam Khê quay đầu nhìn bà: "Không cần phiền toái phu nhân, có lục gia, thật ra cũng không có gì phải lo lắng." Dứt lời, Lệ Nam Khê cũng không muốn để ý tới phản ứng của Lương thị, chỉ lo chính mình đi trước. Sau khi ra khỏi Mộc Miên uyển, Thu Anh căm giận bất bình nói: "Phu nhân đây là có ý gì? Còn dám vươn tay đến Thạch Trúc uyển."Nàng đè thấp thanh âm xuống, nói nhỏ: "Thiếu phu nhân yên tâm, thức ăn và quần áo của ngài, bọn nô tỳ đều rất cẩn thận.
Chắc chắn sẽ không để xảy chuyện gì." Vừa rồi Thu Anh đứng hầu bên ngoài cửa.
Thanh âm của Lương thị không tính là nhỏ, cho nên nàng nghe được rõ ràng. Thấy Thu Anh nói như vậy, Lệ Nam Khê biết nàng đang nói đến việc Lương thị biết chuyện mình đến quỳ thủy.
Đợi Thu Anh nói xong, Lệ Nam Khê liền hiểu được là nàng nghĩ sai rồi, cười nói: "Gấp cái gì chứ? Vẫn còn có lục gia mà.
Bà ta nghe được, là do lục gia muốn để bà ta biết được.
Còn nếu lục gia không muốn, bà ta còn có thể biết được hay sao?" Lúc này Thu Anh mới yên tâm hơn, nhưng mà, trong lòng vẫn còn chút hoài nghi: "Thiếu phu nhân, không biết người đã tiết lộ chuyện này cho đại phu nhân là ai? Nếu thiếu phu nhân biết, xin hãy nói với nô tỳ, để nô tỳ lưu ý nhiều thêm một chút." Lệ Nam Khê quay đầu nhìn Mộc Miên uyển. "Không cần để ý nhiều làm gì." Lệ Nam Khê nói: "Ngươi cứ làm việc như bình thường là được rồi." Người đã biết nhưng tạm thời còn chưa đến mức đánh rắn động cỏ. Trọng Đình Xuyên nói, có đôi khi để lộ ra mấy chuyện vặt không đáng kể này cũng là một chuyện không tệ.
Cứ như vậy, nếu hắn muốn để cho Lương thị bên kia nghe được cái gì, Lương thị liền nghe được như thế ấy. Sau khi từ Mộc Miên uyển trở về, Lệ Nam Khê nghỉ ngơi một lát, sau đó liền đi đến Hương Bồ viện của lão phu nhân. Sức khỏe của Trọng nhị lão gia đã bắt đầu tốt lên.
Thân là vãn bối, cũng phải đến thăm hỏi một chút. Lúc này Từ thị không có ở đây, chỉ có lục tiểu thư nhị phòng đang trò chuyện cùng lão phu nhân. Thấy Lệ Nam Khê đến, Trọng Phương Đình liền đứng dậy chào hỏi.
Đợi đến khi Lệ Nam Khê hành lễ vấn an với lão phu nhân xong, Trọng Phương Đình mới ngồi xuống trở lại. Lão phu nhân nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Lệ Nam Khê, vô cùng lo lắng, sợ nàng bị bệnh, liền vội vàng hỏi: "Tư Tư làm sao thế này? Sau khi trở về thân mình không thoải mái sao?" Bởi vì lão phu nhân nhắc đến mấy chữ "sau khi trở về", Lệ Nam Khê nháy mắt liền hiểu được vì sao lão phu nhân lại lo lắng như vậy, vội nói: "Không phải.
Cũng không phải là sinh bệnh.
Tổ mẫu cứ yên tâm." Lại hạ giọng nói tiếp: "Chẳng qua là nguyệt kỳ tới mà thôi." Lúc nàng nói lời này, thanh âm nhỏ như muỗi kêu nhưng Trọng lão phu nhân vẫn nghe được rõ ràng mười phần. "Hóa ra là vậy." Trọng lão phu nhân lúc này mới có thể thả lỏng thân mình vẫn luôn cứng ngắc, chậm rãi dựa lưng vào trên ghế.
Nghĩ lại, bà liền oán giận: "Nếu đã không khỏe, hà tất phải đến tận đây? Lúc nào đi mà không được chứ." Lệ Nam Khê cười: "Nhị thúc bị bệnh, lục gia không có thời gian đến đây, dù sao con cũng phải đến thăm hỏi một chút mới đúng." Nghe xong, sầu lo của Trọng lão phu nhân liền bay biến hết, ngược lại còn có chút cao hứng: "Hiện giờ hắn đã khỏe hơn rất nhiều rồi.
Con thật là có tâm." Hai người lại hàn thuyên thêm một lúc. Lệ Nam Khê thấy bên này không còn chuyện gì nữa.
Hơn nữa Trọng lão phu nhân cũng nói, bệnh tình của nhị lão gia đã chuyển biến tốt đẹp, xuống giường ăn cơm đi lại đều không có khó khăn gì, chẳng qua còn cần phải thường xuyên nghỉ ngơi bồi dưỡng thân thể.
Lệ Nam Khê liền chuẩn bị cáo từ rời đi. Nào biết Trọng lão phu nhân nghe xong, lại sai người đem đến một ít điểm tâm đến cho nàng. "Nếu đã đến quỳ thủy, trái cây cũng không nên ăn nhiều.
Khí lạnh quá nặng, dễ đau bụng." Trọng lão phu nhân chỉ vào điểm tâm trên bàn: "Mấy thứ này không lạnh, lúc này dùng cũng không có vấn đề gì.
Vừa rồi trù phòng bưng đến một ít, ta và lục nha đầu đều ăn rồi.
Con cũng nếm thử xem." Trọng Phương Đình thấy Trọng lão phu nhân cố ý giữ Lệ Nam Khê lại, liền cáo từ rời đi trước. Đợi cho Trọng Phương Đình đi rồi, Trọng lão phu nhân mới sai người hầu hạ trong phòng lui hết ra ngoài, lúc này mới lên tiếng hỏi Lệ Nam Khê: "Không biết Tư Tư có biết Tằng tiểu thư kia không?" Vừa rồi Lệ Nam Khê cũng nhận ra Trọng lão phu nhân có chuyện muốn nói với nàng.
Vì thế, lúc lão phu nhân khuyên nàng ăn một chút điểm tâm, nàng chỉ cầm lấy một cái bánh hạt dẻ nhỏ. Đợi đến khi lão phu nhân hỏi mấy lời này, nàng đã ăn xong cái bánh hạt dẻ, còn uống thêm một chén trà nhỏ. "Không biết tổ mẫu muốn nói đến Tằng gia nào?" Lúc trước Lệ Nam Khê đã nghe Trịnh di nương nhắc đến chuyện của Tằng Văn Linh này, trong lòng tất nhiên đã hiểu rõ.
Nhưng những lời này không thể nói thẳng trước mặt lão phu nhân, nàng chỉ có thể giả vờ như không biết gì cả, hỏi: "Hơn nữa, là Tằng tiểu thư nào?" "Chính là nhà Tằng tuần phủ.
Nghe nói nàng cùng nhà cữu cữu của con là họ hàng thân thích." Trọng lão phu nhân lại nói tiếp: "Vị tiểu thư này mấy ngày trước cũng đến Mai gia.
Nói vậy, chắc là con cũng đã gặp rồi." Thấy Trọng lão phu nhân không e dè mà nhắc đến chuyện Tằng Văn Linh và nàng cùng đến Mai phủ làm khách khi đó, Lệ Nam Khê thật ra cũng không cảm thấy quá kỳ lạ.
Rốt cuộc lão phu nhân hiện giờ đang muốn hỏi ý kiến của nàng, có một số chuyện không thể che giấu được.
Nếu không, hai bên cũng không có cách nào nói chuyện rõ ràng. "Thì ra là nàng." Lệ Nam Khê nói: "Con với nàng cũng không tính là quen biết.
Nàng đối với con cũng không quá gần gũi.
Nếu tổ mẫu muốn hỏi về chuyện của nàng, chỉ sợ con không thể nói ra được cái gì." Nàng cũng không nói rõ, tuy hai người cùng đi tụ hội ở Mai gia, nhưng qua những chuyện đó, lại cũng không tính là "quen biết"… Trong lòng lão phu nhân có chút hiểu được, nói với Lệ Nam Khê: "Ta cũng đã từng gặp qua vị tiểu thư này một hai lần.
Chẳng qua nghe người ta nói nàng tri thư đạt lý, lại thập phần thông tuệ hiểu chuyện, liền để ý một chút.
Hiện giờ lão thất cũng đã đến tuổi, vẫn nên thay hắn tìm kiếm vài mối." Lệ Nam Khê không nghĩ đến lão phu nhân vậy mà lại nói ra chuyện này cho nàng nghe. Ban đầu nàng nghĩ, lão phu nhân chỉ hỏi hỏi bên ngoài một chút mà thôi nhưng hiện giờ không chỉ nói rồi, còn nói rõ là muốn lo cho đại sự của thất gia. Lệ Nam Khê liền thu lại chút băn khoăn lúc trước của mình, thật lòng nói với Trọng lão phu nhân: "Vị Tằng tiểu thư kia vẫn luôn xem như không quen biết con, cho nên cũng không quá vừa lòng với con.
Nhưng mà, lão phu nhân có thể hỏi ý kiến của người khác.
Có lẽ là nàng chỉ nhằm vào một mình con cũng không chừng." Nàng hiểu rõ, nếu Tằng Văn Linh đã từng công khai biểu hiện hảo ý của mình với quốc công gia, như vậy, Trọng lão phu nhân cũng không thể không biết. Quả nhiên. Nghe nàng nói xong, Trọng lão phu nhân vẫn không hỏi nàng vì sao Tằng Văn Linh lại chỉ có địch ý với một mình nàng. Trọng lão phu nhân cân nhắc một lát, nói: "Để ta nghĩ lại." Cho dù môn đăng hộ đối rất quan trọng nhưng, Trọng gia cũng không đặt nặng vấn đề này.
Chính là đương kim quốc cữu gia, tìm cho Kiếm nhi một vị tiểu thư thích hợp cũng không phải là quá khó khăn nhưng cũng phải tiêu tốn một ít công sức. Ban đầu bà chỉ nghĩ là vị tiểu thư kia chẳng qua là thời niên thiếu không hiểu chuyện mà thôi, nói bậy một chút cũng không có gì quá nghiêm trọng.
Nhưng hiện tại, xem ra cũng không đơn thuần là như vậy.
Nếu tiểu thư kia tâm địa thiện lương phóng khoáng, cho dù là có chút suy nghĩ không đúng với Trọng Đình Xuyên trước khi thành thân, nhưng cũng không nên giận chó đánh mèo với Lệ Nam Khê. Dù sao thì, lệnh phụ mẫu lời người mai mối.
Chưa nói đến mối hôn sự này cũng đã được Đế Hậu hai người gật đầu đồng ý, ít nhất cũng phải hiểu được, mối hôn sự này là do trưởng bối hai bên làm chủ.
Có liên quan gì tới Lệ Nam Khê chứ? Hiển nhiên, đây chính là giận chó đánh mèo. Lệ Nam Khê nhìn thần sắc từ từ thay đổi của lão phu nhân, biết lời nói của mình cũng đã có tác dụng, liền cười nói: "Nữ nhi gia ai cũng đều có chút nhỏ nhen như vậy.
Có lẽ là do trước đây con vô ý đắc tội nàng chỗ nào rồi chăng.
Hay là tổ mẫu cứ tự mình đi xem nàng?" Lời này thật đã nói trúng suy nghĩ của lão phu nhân. Trọng Đình Kiếm là trưởng tử của nhị lão gia.
Việc hôn nhân của hắn không thể qua loa sơ sài là thật.
Nhưng, chỉ bằng hai ba câu của Lệ Nam Khê đã lập tức kết luận một người là tốt hay xấu thì cũng quá mức võ đoán rồi. Huống chi gia thế của Tằng Văn Linh cũng xác thật rất không tồi. Trọng lão phu nhân cười nói: "Theo ý con đi.
Hôm nào ta sẽ mời nàng tới đây một chuyến, mở tiệc chiêu đãi." "Gần đây thân thể của con có chút không khỏe.
Chắc ngày đó không thể đến được." Lệ Nam Khê nói: "Nếu con thường xuyên phải về phòng nghỉ ngơi, ngược lại sẽ chọc nhị phu nhân không vui." Lời này của nàng rõ ràng là từ chối. Quỳ thủy nhiều nhất sáu bảy ngày là hết mà Trọng lão phu nhân nếu muốn mời người ta tới làm khách, vì để Tằng văn Linh không nhận ra được điều không đúng, tất nhiên sẽ phải tổ chức một buổi yến hội, thuận tiện mời nàng ta đến.
Nói như vậy, không chỉ là Tằng Văn Linh không phát hiện ra điểm dị thường, mà người ngoài cũng sẽ không nhìn ra Trọng gia cố ý mượn chuyện này để kết thân với Tằng gia tránh cho về sau, nếu mối hôn sự này không thành, cũng không để lại phiền toái gì. Tính như vậy, từ hôm nay cho đến ngày đó, ít nhất cũng phải cần mười ngày. Nhưng Trọng lão phu nhân thấy Lệ Nam Khê từ chối cũng không những không vui, mà ngược lại còn cẩn thận dặn dò nàng: "Không sao.
Nếu thân thể không khỏe, thì cứ ở trong phòng tĩnh dưỡng.
Tránh cho đến lúc đó có gì không ổn, sau này lại phải chịu khổ." Lệ Nam Khê nghe xong, vô cùng kinh ngạc. Lệ Nam Khê không nghĩ đến, mình tìm cớ thoái thác rõ ràng như vậy mà lão phu nhân cũng không tức giận.
Hơn nữa, còn nói "có gì không ổn", hiển nhiên là muốn ám chỉ đến lúc đó nếu nàng đối mặt với Tằng Văn Linh, chắc chắn sẽ gặp phải một ít phiền toái. Lúc này Lệ Nam Khê mới hiểu, vì sao trước đó Trọng Đình Xuyên lại chịu cùng nàng đi đến Hương Bồ viện. Trọng lão phu nhân đối với phu thê bọn họ, xác thật là không tệ. Nghĩ vậy, Lệ Nam Khê liền nói với lão phu nhân: "Đa tạ tổ mẫu đã quan tâm.
Con nhất định sẽ tĩnh dưỡng thật tốt." Trọng lão phu nhân bật cười: "Cảm tạ cái gì, đều là người một nhà nên như thế." Lệ Nam Khê có chút không thoải mái, liền từ biệt với lão phu nhân.
Trước khi đi, nàng bỗng dưng nhớ đến một chuyện, nói: "Tổ mẫu, con muốn hỏi ngài một vấn đề." Trọng lão phu nhân ôn hòa nhìn nàng: "Cứ nói đừng ngại." Nàng vốn nghĩ, có lẽ là bởi vì chuyện của Mạn di nương và tam gia năm đó, cho nên hai phòng mới xảy ra khoảng cách, cuối cùng, một phòng lưu lại phủ cũ, một phòng còn lại phải chuyển đến quốc công phủ.
Nàng muốn hỏi lão phu nhân, Trọng Đình Xuyên thật sự vô tội sao? Nếu là như vậy… Nhưng lúc đối mặt với lão phu nhân, nàng lại có chút chần chừ. Thời điểm này hỏi ra vấn đề này, hình như không quá thỏa đáng. Dù thế nào, bên ngoài lão phu nhân vẫn luôn tỏ ra ý muốn che chở nàng và Trọng Đình Xuyên.
Nàng mới đến, nếu lựa chọn lúc này mà hỏi ra vấn đề nhạy cảm như vậy, chắc chắn sẽ phá vỡ đi không khí ấm áp này.
Tội gì phải vậy? Chi bằng trước tiên cứ giải quyết những chuyện khẩn yếu khác, chuyện này về sau sẽ chậm rãi nói lại. Lệ Nam Khê cuối cùng chỉ cười nói: "Con nghe nói táo đỏ có tác dụng bổ khí huyết, cũng không biết bây giờ có thích hợp ăn táo đỏ hay không?" Trọng lão phu nhân nói: "Bình thường ăn vào để điều dưỡng thân thể thì không sao, nhưng trong lúc nguyệt kỳ tới lại không thích hợp lắm.
Chi bằng ngày thường cứ dùng, lúc này ngừng lại một thời gian.
Tránh để huyết khí nặng nề sẽ khiến thân mình mỏi mệt." "Đa tạ tổ mẫu." Lệ Nam Khê nói: "Mấy ngày trước Nhạc ma ma không cho con dùng táo đỏ, con còn tưởng bà ấy tiếc không cho con ăn đấy." Trọng lão phu nhân biết nàng đang nói đùa, liền bật cười: "Con chỉ cần nghe theo là được.
Không sai được." Lệ Nam Khê lại lặng lẽ thở dài. …Quả nhiên là quỳ thủy tới khiến thân thể khó chịu, tâm tình nóng nảy nên dễ dàng nghĩ bậy.
Vừa rồi nếu thật sự hỏi ra vấn đề này, chắc chắn sẽ dẫn đến phiền toái không nhỏ. Vấn đề này, về sau lại nhắc đến vẫn hơn. Trọng lão phu nhân nghe Lệ Nam Khê hỏi mình vấn đề tư mật như vậy, thần sắc ngược lại càng thêm nhu hòa. Thấy Lệ Nam Khê đứng dậy muốn cáo từ, lão phu nhân lại không để nàng đi ngay lập tức, ngược lại vẫy tay để nàng ngồi xuống bên cạnh mình. Lệ Nam Khê tuy khó hiểu, những vẫn thuận thế gật đầu đi qua. Trọng lão phu nhân kéo nàng ngồi bên cạnh, nói: "Xuyên nhi gần đây thế nào? Kinh doanh vẫn tốt chứ?" Lệ Nam Khê nháy mắt liền nghĩ đến chuyện Trọng Đình Xuyên tùy ý phất tay đưa Phỉ Thúy lâu cho mình, có chút xấu hổ, cúi đầu nói: "Chắc là… vẫn tốt đi." Trọng lão phu nhân vừa nghe xong liền biết tôn tức này cũng không biết lục tôn tử kia rốt cuộc có bao nhiêu cửa hàng điền trang. Nói thật, bà cũng không rõ lắm rốt cuộc là Trọng Đình Xuyên có bao nhiêu sản nghiệp. Lão phu nhân nói với Lệ Nam Khê: "Tính tình của hắn chắc con cũng biết.
Chuyện gì cũng đều phải tự mình đi làm, cũng không biết bàn bạc với người khác.
Ngày thường nếu con có chịu ủy khuất, đừng cứ để nghẹn mãi ở trong lòng, cứ nói với ta, ta sẽ dạy dỗ hắn giúp con." "Thật ra cũng không phải vậy." Lệ Nam Khê nhẹ giọng nói: "Tuy có nhiều chuyện lục gia không nói với con, nhưng là, có nhiều chuyện phiền phức hắn cũng không hề nói với con mà trực tiếp giúp con giải quyết.
Lục gia rất yêu thương con, chuyện gì cũng không để con phải nhọc lòng." Nàng cắn cắn môi, cuối cùng nói với vị trưởng bối duy nhất quan tâm bọn họ trong nhà này: "Lục gia không cho con nhọc lòng, vậy con không nhọc lòng là được.
Đến khi cần con quản thì con sẽ quản.
Ai mà hoàn hảo được hết chứ? Con cảm thấy lục gia rất tốt." Mấy lời này khiến lão phu nhân vô cùng kinh ngạc, không khỏi nhìn Lệ Nam Khê thêm vài lần.
Dưới con mắt của bà, tiểu cô nương này tuy tốt, nhưng lại có hơi yếu đuối.
Cũng may sau khi quan sát vài lần, cảm thấy nàng rất hiểu lễ nghĩa, cho nên bà mới nói với tiểu cô nương này vài câu, tránh để Xuyên nhi cùng tức phụ nảy sinh hiềm khích. Lão phu nhân nhìn Trọng Đình Xuyên lớn lên, tính xấu của hắn, bà vẫn biết. Nhưng mỗi lần đại phu nhân Lương thị đến đây, đều luôn miệng khen ngợi tức phụ của Xuyên nhi, luôn nói phu thê bọn họ thật sự ngọt ngào… Nhưng cũng bởi vì lần nào Lương thị cũng đều nói lão phu nhân yên tâm, cho nên bà mới càng lo lắng. Ai mà không biết Lương thị và Trọng Đình Xuyên như nước với lửa? Hiện giờ nghe Lệ Nam Khê nói như vậy, lão phu nhân cuối cùng mới yên lòng. "Được, được, được." Trọng lão phu nhân nói liền ba chữ "được", vỗ vỗ mu bàn tay của Lệ Nam Khê, nói với nàng: "Con có thể nghĩ như vậy, ta cũng yên tâm.
Sau này nếu các con yêu thương nhau sẽ mạnh mẽ hơn bất cứ thứ gì." Trọng gia hiện giờ có hai trụ cột. Một, là hoàng hậu. Hai, là trụ cột trong nhà Trọng Đình Xuyên. Chỉ khi hoàng Hậu và Trọng Đình Xuyên không có chuyện gì, Trọng gia mới có thể đứng vững. Có một số chuyện, Trọng lão phu nhân cũng không định nói cho Lệ Nam Khê nghe.
Hiện giờ nhìn tôn tức ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, bà mới có thể yên tâm nói ra. "Lão đại có để lại vài thứ cho Xuyên nhi, chắc con cũng biết?" Lão phu nhân hỏi dò. Bà cũng không biết Trọng Đình Xuyên đã nói cho Lệ Nam Khê biết được bao nhiêu về sự tình trong nhà này. Lệ Nam Khê cân nhắc một lúc, cũng không lập tức thừa nhận mình biết những gì.
Rốt cuộc nàng vẫn chưa hiểu được ý của lão phu nhân là gì, liền nói: "Không biết là thứ gì vậy ạ?" Lão phu nhân liền nói: "Có điền trang, có cửa hàng.
Đã sớm nói là phải cho Xuyên nhi, nhưng mà hiện tại đang được mẫu thân của hắn quản giúp." Lệ Nam Khê không nghĩ đến lão phu nhân sẽ nói chuyện này với nàng, do dự gật đầu, lại nghiêng đầu hỏi: "Không biết, tại sao tổ mẫu lại nói chuyện này với con?" Nghi hoặc này của nàng là thật lòng.
Nàng thật sự không hiểu vì sao lão phu nhân lại nhắc đến mấy chuyện này. Trọng lão phu nhân nói: "Xuyên nhi có rất nhiều chuyện phải làm.
Sản nghiệp nhiều như vậy, hắn đều phải quản lý tất cả.
Cho nên những thứ lão đại đã để lại cho Xuyên nhi, chắc chắn phải cần con trông coi giúp." Lệ Nam Khê vẫn có chút mơ hồ: "Vậy những thứ đó… Ở đâu?" Lão phu nhân nhìn dáng vẻ nghi hoặc của nàng, nhịn không được mà bật cười.
Tiểu cô nương này thật là một cái thành thật, đã nói đến mức này mà vẫn chưa rõ. Trọng lão phu nhân giải thích: "Những điền trang đó vốn là mẫu thân con hỗ trợ quản giúp.
Nhưng nếu các con đã thành thân, đương nhiên là phải giao lại cho Xuyên nhi.
Nhưng mà, con cũng biết, cũng đã mười mấy năm rồi, trướng vụ và nhân thủ còn cần phải chỉnh lý lại mới được.
Mấy ngày trước ta đã nhắc đến chuyện này với mẫu thân con, hiện giờ nó đang sửa sang lại sổ sách.
Đợi đến khi thu thập thỏa đáng sẽ giao lại cho con." Một phiên lời nói này của lão nhân gia lộ ra quá nhiều tin tức.
Lệ Nam Khê trong lúc nhất thời lại có một chút tiêu hóa không nổi. Mấy ngày trước Lương thị bận rộn chỉnh lý lại sổ sách, nàng biết.
Hơn nữa, những sổ sách đó có liên quan đến sản nghiệp thừa kế của Trọng Đình Xuyên, nàng cũng biết. Chẳng qua ban đầu nàng chỉ biết, cửa hàng của Lương thị xảy ra vấn đề, cho nên muốn bắt mấy cửa hàng vốn thuộc về Trọng Đình Xuyên bù vào thiếu hụt mà thôi.
Hiện giờ lão phu nhân vậy mà lại nói cho nàng, tất cả sản nghiệp đều phải trả lại cho Trọng Đình Xuyên. Hơn nữa, chuyện này còn do lão phu nhân làm chủ. Lệ Nam Khê kinh ngạc không thôi: "Tổ mẫu, cái này…" Lão phu nhân không rõ lý do vì sao nàng lại kinh ngạc, chỉ nghĩ là nàng đột nhiên hải tiếp quản rất nhiều cửa hàng điền trang, trong lúc nhất thời không thể phản ứng kịp, liền nắm lấy tay nàng, cười đến ôn hòa. "Ta biết con tuổi còn nhỏ, có lẽ là vẫn chưa thể lo liệu chu toàn hết nhiều công việc như thế này.
Nhưng mà, mấy năm qua ta cũng đã xử lý không ít việc vặt, những chuyện này, nếu con không hiểu chỗ nào, cứ việc hỏi ta.
Ta và con cùng nhau giải quyết." Tính toán ban đầu của Trọng lão phu nhân chính làm, nếu Lệ Nam Khê và Trọng Đình Xuyên trong lòng có khúc mắcbthì vẫn cứ thu hồi mấy thứ này lại trước, để bà quản lý giúp.
Đến khi bà không giúp được nữa, thì lúc đó Xuyên nhi cũng đã có nhi tử, giao lại cho nó xử lý là được. Không ngờ thê tử của Xuyên nhi lại một lòng với nó. Đây đúng thật là chuyện tốt. Sau này có bà cầm tay chỉ dạy, đứa nhỏ này đương nhiên sẽ có năng lực chống đỡ Trọng gia. Đối với sự quan tâm của tổ mẫu, Lệ Nam Khê trong lòng cảm khái vạn phần, lúc này thật sự không biết nên nói như thế nào mới thích hợp.
Cuối cùng chỉ có thể nghẹn sáu chữ: "Đa tạ tổ mẫu quan tâm." Lão phu nhân mỉm cười xoa xoa tóc mai của nàng: "Đừng khách khí như vậy.
Đều là người một nhà cả." Những lời này lão phu nhân đã nói với Lệ Nam Khê rất nhiều lần.
Nhưng lúc này nghe xong, tâm trạng của nàng lại khác nhau rất lớn so với lúc trước. Sau khi trở lại Thạch Trúc uyển, Lệ Nam Khê mới phát hiện ra sống lưng của mình đã toát ra một tầng mồ hôi từ khi nào, cũng không biết là do thân thể không khỏe mà ra mồ hôi lạnh, hay là do tâm tình phập phồng gây ra. Nàng không thích để cơ thể dính dính nhớp nháp, rất khó chịu.
Liền sai người nấu nước, chuẩn bị tắm rửa một chút. Quỳ thủy tới, đương nhiên là không thể ngâm mình trong bồn tắm, chỉ có thể xối nước mà tắm rửa.
Hiện giờ thời tiết đã chuyển lạnh, mà nàng lại vừa lúc tới quỳ thủy, thân thể suy yếu, nếu bị nhiễm lạnh thì rất phiền phức. Cho nên Lệ Nam Khê sai người đốt địa long trong tịnh phòng. Quách ma ma rất lo lắng.
Bởi vì lúc Lệ Nam Khê sai người đốt địa long cho đến khi đi vào tắm rửa, độ lửa vẫn chưa đủ nóng. Lệ Nam Khê vừa ra khỏi tịnh phòng, Quách ma ma liền nhắc nhở nàng: "Thiếu phu nhân làm như vậy, nếu lại bị cảm lạnh thì phải làm sao? Chi bằng chờ nguyệt kỳ hết lại nói sau.
Bây giờ là lần đầu tiên, thiếu phu nhân không hiểu được.
Đây không phải là chuyện đùa, nếu cứ tùy tiện như vậy, sợ là sẽ ảnh hưởng đến việc mang thai sau này.
Nếu muốn tắm rửa, đốt địa long cũng được, nhưng phải đợi cho địa long đủ nóng mới được.
Như thế hẳn là không còn gì e ngại nữa."
Kỳ thật sau khi đốt địa long, tịnh phòng vô cùng ấm áp.
Lệ Nam Khê tắm rửa bên trong cũng không thấy lạnh lẽo một chút nào.
Hơn nữa, lúc này thời tiết cũng không giá rét như mùa đông, chẳng qua chỉ là hơi lạnh một chút mà thôi. Quách ma ma vẫn không dám qua loa sơ sài, lại sai người nấu cho Lệ Nam Khê một ít nước gừng, cẩn thận nhìn nàng uống hết. Kim Trản ở bên cười nói: "Quách ma ma cẩn thận như vậy, mấy ngày sau thiếu phu nhân còn muốn tắm gội, Quách ma ma chắc lại còn muốn ngăn cản nữa." Quách ma ma nửa đùa nửa thật nói: "Nếu địa long đốt đủ ấm thì được." "Hiện giờ trời còn chưa quá lạnh, đốt như vậy còn chưa đủ sao?" Lạc Hà ở bên cười nói: "Lỡ như địa long đốt đủ ấm rồi, thiếu phu nhân tắm rửa bên trong cảm thấy nóng bức khó chịu, ma ma nên làm sao bây giờ?" Quách ma ma nói: "Đến lúc đó ta tất nhiên sẽ vào thử trước.
Chắc chắn sẽ không để thiếu phu nhân chịu khổ." Trong lúc bọn nha hoàn đang lo lắng, thì Lệ Nam Khê đang nhấp một ngụm trà nhỏ, thích ý lật xem quyển du kí trong tay. Nói thật, ban đầu nàng còn tưởng mình đọc sách đã đủ nhiều rồi.
Nhưng sau khi nhìn thấy tàng thư lâu của Trọng Đình Xuyên, nàng mới biết được, một chút sách của mình không đáng kể chút nào.
Trọng Đình Xuyên đúng là loại sách nào cũng đều có. Hơn nữa, dường như hắn đi đến mỗi địa phương đều sẽ sai người mua về những quyển sách mang hương vị của địa phương đó.
Cẩn thận nhìn lại, những quyển sách này, đa phần đều không phải xuất xứ từ kinh thành, mà là từ hiệu sách của Bắc Cương. Cũng không biết nhiều sách như vậy, hắn là một lần chuyển hết về kinh thành, hay là mỗi lần về kinh lại mang một ít, sau đó dần dần tích tiểu thành đại, trở thành số lượng giống như hiện giờ? Đợi cho Trọng Đình Xuyên về nhà, Lệ Nam Khê liền hỏi hắn vấn đề này. Trọng Đình Xuyên ngồi xuống bên cạnh nàng.
Hiện tại hắn cũng không muốn tùy tiện lộn xộn, sợ không cẩn thận sẽ khiến cho nàng càng thêm khó chịu. "Đa số là mua ở Bắc Cương còn chưa xem xong, hồi kinh liền thuận tay mang về.
Trên đường lấy ra đọc, coi như là giết thời gian." Hắn duỗi tay nửa ôm lấy nàng, thập phần tùy ý nhìn xem quyển sách trong tay nàng, không chút để ý trả lời. Đợi đến khi Lệ Nam Khê buông sách xuống, hắn liền nghiêm túc hỏi nàng: "Hôm nay sao rồi? Có đỡ hơn chút nào không?" Lệ Nam Khê không nghĩ đến Trọng Đình Xuyên vậy mà lại đọc hết nhiều sách như vậy, nhất thời cảm thấy vô cùng kinh ngạc, ngồi dậy ngửa đầu hỏi hắn: "Lục gia đều đọc hết tất cả những sách này rồi sao? Một quyển cũng không sót?" Trọng Đình Xuyên đang chờ nàng trả lời vấn đề kia, lại không ngờ nàng chỉ để ý đến câu nói trước đó của hắn. Lúc này hắn mới thật sự coi trọng vấn đề này, nghiêm túc suy nghĩ một lúc, nói: "Cơ bản là đã xem xong rồi.
Nhưng mà, có quyển đọc kỹ, có quyển chỉ tùy ý lật xem.
Không giống nhau lắm." Lệ Nam Khê nghĩ đến chuyện trong tàng thư lâu của hắn có vô số sách mang về từ Bắc Cương, không khỏi líu lưỡi.
Nói như vậy, số lượng sách hắn đã đọc không phải là ít. Trọng Đình Xuyên nhìn dáng vẻ âm thầm kinh ngạc của nàng, cảm thấy rất buồn cười, nâng ngón tay gõ nhẹ trán nàng.
Sau đó lại nhớ đến hiện tại thân thể của nàng không khỏe, gõ cái này không biết có làm nàng khó chịu hay không, liền vội vàng nâng tay xoa xoa cho nàng. "Nghĩ cái gì thế?" Trọng Đình Xuyên cười nhẹ: "Là không tin được gia đọc nhiều sách như vậy, hay là cảm thấy gia không giống như người sẽ đọc nhiều sách như vậy?" Lệ Nam Khê quả quyết không chịu thừa nhận hắn đã đoán trúng rồi. Nàng chép miệng, ho nhẹ một tiếng, giơ quyển du kí trong tay ra, nói: "Ta đang nghĩ, sách này kể về mấy địa phương thật thú vị.
Chỉ là không có cơ hội đi nhìn xem, thật là quá đáng tiếc." "Có gì mà đáng tiếc?" Trọng Đình Xuyên thuận tay rút quyển sách trong tay nàng ra, đem tay nàng bao lại trong tay hắn. Cẩn thận nhớ lại mong đợi vừa nãy của nàng, Trọng Đình Xuyên nói: "Hay là như thế này.
Đợi sau này hài tử lớn lên, có thể một mình đảm đương một phía, ta liền từ quan không làm nữa, chỉ chuyên tâm mang nàng đi du sơn ngoạn thủy, như thế nào?" Lúc hắn nói lời này, ánh mắt sáng rực. Lệ Nam Khê không nghĩ đến mình chỉ thuận miệng nói một câu lại khiến hắn nghiêm túc đối đãi như vậy, nhịn không được mà thò người ra ôm lấy vòng eo thon chắc của hắn. Nhưng mà, vài giây sau nàng liền nháy mắt phản ứng lại, tránh thoát ôm ấp của hắn, hừ nói: "Cái gì mà đợi đến hài tử trưởng thành chứ?" Trọng Đình Xuyên nhìn khuôn mặt đỏ hồng của nàng, biết nàng thẹn thùng, liền cười nhẹ véo lấy vành tai của nàng. "Chẳng lẽ không phải sao?" Rồi sau đó tiến đến nói nhỏ bên tai nàng: "Thực mau liền có thể có rồi." Lệ Nam Khê xoay người không để ý đến hắn. Trọng Đình Xuyên khó có được mà bật cười ha ha.
------------------------------- Lệ Nam Khê eo đau bụng trướng vài ngày. Hôm nay, Trọng Đình Xuyên về nhà tương đối sớm. Chuyện trong cung đã an bài thỏa đáng, hôm nay hữu thống lĩnh phụ trách phòng vệ buổi tối lại đến sớm, hắn có thể về nhà trước. Hiện giờ thành thân đã hơn một tháng.
Đợi đủ hai tháng sau khi thành thân, sợ là hắn cũng hải thay phiên công việc buổi tối.
Dù sao thống lĩnh ngự lâm quân chỉ có ba người bọn họ, phòng vệ trong cung đương nhiên không thể lơi lỏng, thời thời khắc khắc đều phải có người chỉ huy.
Đến lúc đó phải thương nghị với tổng thống lĩnh, nhìn xem nên sắp xếp như thế nào mới tốt. Nghĩ như vậy, hắn đã cất bước vào cửa lớn Thạch Trúc uyển. Về đến nhà, việc đầu tiên nghĩ đến là đi tìm Lệ Nam Khê.
Ai ngờ vừa mới vào cửa, bọn nha hoàn đã thông bẩm, hiện giờ thiếu phu nhân đang tắm gội ở trong phòng, sợ là không thể tùy tiện mở cửa đóng cửa.
Nếu không, thân thể của thiếu phu nhân sẽ bị nhiễm lạnh. Người nói chính là Lạc Hà. Người phụ trách thông bẩm vốn phải là Ngân Tinh.
Nhưng lúc Ngân Tinh vừa tiến lên đã bị lạc Hà giành trước một bước. Trọng Đình Xuyên không để ý đến hành động nhỏ này của bọn nha hoàn.
Hiện giờ trong đầu hắn chỉ nghĩ đến một chuyện. "Nàng hiện tại… đang tắm gội trong phòng ngủ." Trọng Đình Xuyên ngữ khí đè thấp, nặng nề hỏi. "Vâng." Lạc Hà khom người nói. Ánh mắt Trọng Đình Xuyên nặng nề nhìn về phía phòng ngủ, tiến đến một bước, lại thêm một bước, cuối cùng liền ngừng lại. Nếu hắn nhớ không lầm, tiểu nha đầu tới quỳ thủy sẽ phải tắm gội trong tịnh phòng.
Bởi vì trong tịnh phòng có nơi để đốt địa long, nàng múc nước tắm rửa sẽ không có vấn đề gì. Nhưng hiện giờ nàng lại tắm gội ở trong phòng ngủ. Trong phòng ngủ, không thể múc nước tưới lên người, nếu không sẽ khiến phòng ngủ bị nước văng ướt.
Cho nên chỉ có thể dùng bồn tắm. Nhưng, trước khi quỳ thủy hết, quả quyết không thể ngâm mình trong bồn tắm. Tim Trọng Đình Xuyên đập nhanh liên hồi, thần sắc càng nghiêm trọng, lập tức sai người gọi Quách ma ma đến. "Tư Tư…" Hắn gắt gao nhìn cửa phòng ngủ đang đóng chặt, trầm giọng mở miệng hỏi từng chữ một. "Chẳng lẽ là quỳ thủy đã hết?"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!