Cái nắng của những ngày giữa tháng tám vẫn như thiêu như đốt.
Bây giờ không chỉ Giang Nhược Kiều không muốn ra ngoài, mà ngay cả đứa trẻ năng động như Lục Tư Nghiên cũng không muốn bước chân khỏi căn phòng điều hòa.
Cậu nhóc hạnh phúc cảm thán: “ Ở đây còn mát hơn nhà của ba.”
Cô vẫn chưa có dịp tới nhà Lục Dĩ Thành, mà chỉ nán lại ở dưới tầng, đó là một căn hộ cũ đã xây dựng nhiều năm.
“Nhà ba không có điều hòa à?” Giang Nhược Kiều hỏi.
“Có.” Cậu nhóc than thở như người lớn: “Nhưng không được mát như ở đây.”
Cô cũng không biết nói gì cho phải. Suy cho cùng thì Lục Dĩ Thành đã rất có trách nhiệm rồi. Lúc này, cô gặp được anh là một điều măn mắn, nếu đổi thành người khác thì liệu có chín chắn, đáng tin cậy được một nửa như Lục Dĩ Thành thuở mới đôi mươi không? Việc phiền phức như vậy mà anh cũng có thể xử lý tốt. Anh đã cho đứa nhỏ có một chốn nương náu, không để nó bị lạnh và đói. Nếu như cậu nhóc đi theo cô, chắc chắn cô không làm tốt bằng anh.
Lục Tư Nghiên có thói quen ngủ trưa, vẫn chưa đến một giờ chiều, cậu nhóc có vẻ buồn ngủ, cặp mắt to dần dần đờ đẫn giống như một chú chim non đáng yêu đang mổ thóc. Sau khi đặt cậu nhóc nằm trên ghế sofa , cô lên lầu mang chiếc chăn mỏng xuống, khi quay lại, nhóc con đã cuộn tròn và ngủ say như chú mèo con.
Đắp chăn xong cho cậu nhóc, cô ngồi xổm bên cạnh tỉ mỉ ngắm nhìn cậu. Giờ đây, khó có thể miêu tả được tình cảm của cô với cậu nhóc, nhưng chắc chắn rằng cảm giác với cậu khác xa hoàn toàn so với đứa trẻ khác. Có một chút thích thú, nhưng phần nhiều vẫn là sợ hãi. Sợ rằng đứa trẻ này sẽ mang lại cho cô vô vàn phiền phức. Nhưng thật kỳ lạ, trong hai loại cảm giác đấy, sự yêu thích dần nhiều hơn một chút, còn nỗi sợ hãi vẫn như vậy, không nhiều cũng không vơi bớt.
Lục Tư Nghiên trông vô cùng đẹp trai.
Cô nghĩ, chắc chắn lúc nhỏ cậu nhóc rất đáng yêu. Cô xích lại gần để nhìn rõ hơn, phát hiện ra đôi bờ mi của cậu nhóc vừa dài lại vừa dày, hoàn toàn có thể đóng quảng cáo lông mi. Ngũ quan cũng rất tiêu chuẩn, gần như không tìm thấy một khuyết điểm nào trên khuôn mặt, mái tóc của cậu nhóc xoăn tự nhiên giống cô, cậu cũng có cặp mắt hai mí và má núm đồng tiền gần khóe miệng giống cô. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Có điểm nào giống Lục Dĩ Thành đâu nhỉ?
À! Có lẽ là mũi và môi. Ngắm nhìn vài phút, cô bắt đầu thấy buồn ngủ, cô bước nhanh lên tầng vào phòng ngủ.
Kiểu nhà chung cư Loft được thiết kế như vậy đó, phòng tầng trên sẽ không bịt kín và cô đứng ở cạnh giường trên tầng là có thể nhìn thấy phòng khách phía dưới. Khi cậu nhóc tỉnh dậy sẽ đi tìm cô ấy. Hai mẹ con một người ở tầng dưới, một người ở trên tầng, đang thoải mái chìm trong giấc ngủ. Mỗi khi vào hè thì chỉ muốn hưởng thụ sự mát lạnh của chiếc điều hòa . Giang Nhược Kiều có thói quen trước khi ngủ để điện thoại ở chế độ im lặng . Dù là ai cũng vậy, cô không muốn bị người khác làm phiền mình nghỉ ngơi . Lục Dĩ Thành rời khỏi nhà học sinh lúc hai giờ bốn mươi năm phút.
Phụ huynh học sinh cứ khăng khăng muốn tặng anh ta một quả dưa hấu to. Nghe nói ông bà nội của học sinh tự tay trồng dưa này. Họ đã chọn quả ngọt nhất tặng cho anh. Lục Dĩ Thành thật khó từ chối đành xách quả dưa bước vào ga tàu điện ngầm. Qủa dưa rất nặng, khoảng tầm sáu, bảy cân, cũng may nhà Giang Nhược Kiều ở gần lối ra tàu điện ngầm.
Đã hơn ba giờ chiều, mặt trời vẫn đang thiêu đốt trái đất, người đi lại trên đường cũng không nhiều. Lục Dĩ Thành vẫn xách quả dưa hấu tiến vào khu chung cư. Sau khi vào thang máy anh chợt nhận ra, mình cứ đi đón con như vậy có vẻ không ổn lắm nhỉ? Nếu như hai mẹ con họ đang ngủ thì sao? Hôm nay, anh đưa con đến chỗ cô là vì cô đã gửi tin nhắn muốn anh ta đến thẳng đây luôn nhưng lại không nói anh có thể đến đón về ngay.
Anh gửi một dòng tin nhắn: “Dậy chưa? Tôi đến thẳng đó đón con hay cậu đưa con về chỗ tôi thế?”. Anh ta đợi mười phút vẫn chưa thấy hồi âm. Anh đoán, có lẽ cô vẫn đang ngủ, có cần đánh thức hai người họ không hay là kệ nhỉ?
Lục Dĩ Thành nghĩ một hồi, lại xách quả dưa hấu tới cầu thang chỗ lối ra rồi ngồi xuống. Không khí xung quanh anh ngột ngạt, nóng bức nhưng trái tim anh lại lạnh lẽo. Anh rút điện thoại ra bấm từ đơn*. Trước đây, anh là người chưa bao giờ lãng phí một giây một phút nào.
*Một ứng dụng học từ vựng.
Anh biết rằng bản thân không phải là thiên tài, cũng biết hoàn cảnh của mình không bằng người khác. Thế nên anh luôn nỗ lực, chăm chỉ học hành và cố gắng sống hơn bất kỳ ai.
Gần bốn giờ, Giang Nhược Kiều thức dậy trước. Sau khi tỉnh táo lại đôi chút, cô mới sờ đến chiếc điện thoại để dưới gối. Cô bấm sáng màn hình với đôi mắt nhập nhèm, nhìn thấy tin nhắn của Lục Dĩ Thành.
Cô tiện tay trả lời tin nhắn : [Cậu đến rồi à? Đang ở đâu thế?]
Anh vốn định trả lời rằng ở ngay cửa hoặc lối thoát hiểm. Sau đó, trong đầu anh thoáng lướt qua suy nghĩ, sợ cô cảm thấy bị mạo phạm. Đến hôm nay, anh cũng không biết phải đối xử chừng mực như thế nào với cô.
Trước đây, cô là bạn gái của Tưởng Diên, anh cũng đi ăn cùng mấy người họ. Có thể lúc đó, anh không nói một câu nào cũng chẳng hề gì.
Hiện tại thì sao? Họ có chung một đứa con nên buộc phải tiếp xúc và hỏi han lẫn nhau.
Nhưng vấn đề là ngoài đứa con ra, họ không hề liên quan gì, thậm chí đứa con này cũng không phải là do bây giờ họ sinh ra. Hiện tại cô vẫn là bạn gái của Tưởng Diên và anh là bạn tốt, bạn học và bạn cùng phòng của anh ta.
Vấn đề này thật khó, khó đến mức anh cũng không nghĩ ra phương án giải quyết, chỉ có thể cư xử với cô một cách khá dè dặt.
Cô không muốn cho anh ấy tới thì anh cũng không nên đến. Cho dù có đến đi chăng nữa, nói thế nào cũng không thể vào nhà. Giống như việc anh ngồi ở lối thoát hiểm, nếu cô ấy biết thì có coi anh như tên biến thái hay không?
Chỉ tiếc là Lục Dĩ Thành đã nghĩ quá nhiều , trong đầu một kẻ mọt sách như anh nảy ra biết bao nhiêu ý nghĩ mâu thuẫn. Trong khi đó, Giang Nhược Kiều lại chỉ nhờ anh một việc: [May quá, ngoài chung cư có một cửa hàng tiện lợi, cậu giúp tôi mua một hộp hương đuổi muỗi nhé. Cảm ơn!]
Lục Dĩ Thành: [...]
Anh trả lời tin nhắn: [OK]
Anh lại lúng túng không biết phải làm sao. Quả dưa hấu này nặng thật đấy, đặt ở đây liệu có bị ai đó lấy đi không nhỉ?
Cứ thế anh lại xách quả dưa hấu xuống tầng. Đã hơn bốn giờ mà bên ngoài trời vẫn rất nóng, anh đi một mạch đến cửa hàng tiện lợi. Sau khi mua được hương đuổi muỗi, anh lại khệ nệ xách quả dưa quay lại khu chung cư. Anh gửi tin nhắn: [Tôi đi lên hay cậu đi xuống thế?]
Giang Nhược Kiều cạn lời, quá cạn lời!
Sao người này lại dài dòng thế chứ?
Chẳng phải buổi trưa đã lên rồi thôi, lẽ nào quên số nhà rồi?
Cô ra mở cửa, lúc này Lục Tư Nghiên vừa tỉnh giấc, cậu nhóc vẫn còn hơi ngái ngủ, dáng vẻ đờ đẫn đang ngồi trên sofa ăn gì đó. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Dù thế nào thì lúc này cũng không có ai ra vào, cô liếc nhìn anh, trên trán anh đã lấm tấm mồ hôi. Vì thế cô dứt khoát mở toang cửa, luồng khí lạnh nhanh chóng tản ra bên ngoài, phả lên người Lục Dĩ Thành. Anh thoải mái thở phào một tiếng khe khẽ khó mà phát hiện. Mùa hè đúng là phải sống dựa vào điều hòa: “Có chuyện gì thế?” Anh hỏi.
Giang Nhược Kiều khá ân cần: “Cậu đợi đã.” Nói xong quay cô vào trong nhà, bảo Lục Tư Nghiên lấy một chai nước khoáng mát rượi trong tủ lạnh đưa cho anh: “Cậu uống đi, trong tủ chỉ có nước khoáng thôi.”
Lục Dĩ Thành ngập ngừng mấy giây: “Cảm ơn!”
Trông anh gầy gò mảnh mai nhưng thực tế cơ thể khá ổn, sức lực lớn, mở nắp chai mà chẳng hề tốn chút sức nào,
“Hôm nay, Tư Nghiên nói với tôi rằng hôm qua cậu chơi game.”
Lục Dĩ Thành chưa kịp nuốt xuôi ngụm nước thì đã nghe thấy câu này, xém chút đã bị sặc. Anh ho húng hắng mấy cái, mặt đỏ bừng, cô thấy anh phản ứng như vậy bèn hoài nghi liệu có chuyện gì mà cô chưa biết hay không, ‘xem ra đúng là còn điều gì mờ ám’.
Anh khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, nhanh chóng đậy nắp chai cũng không uống nước nữa:
“Hôm qua anh và Tưởng Diên chơi game với nhau à?” Giang Nhược Kiều hỏi: “Cho nên, Tưởng Diên thật sự đã kéo một nữ sinh vào hả?”
Nếu Lục Dĩ Thành biết cô sẽ hỏi câu đó thì anh đã không đến đây. Bây giờ cưỡi lưng hổ khó xuống, anh trầm ngâm vài giây sau đó thành thật trả lời: “Đúng vậy.”
Vẻ mặt Giang Nhược Kiều vẫn bình tĩnh: “Anh ấy nói là em gái à?”
“Dù sao cũng biết rồi, bây giờ tôi đã biết rồi, cậu cũng không cần phải giấu diếm hộ anh ấy làm gì?”
Lục Dĩ Thành: “Tôi không nên nói chuyện này cho cậu biết.”
“Ý cậu là để anh ấy đến nói với tôi hả? Anh ấy sẽ nói ư?”
Giang Nhược Kiều chỉ đành tung ra con át chủ bài: “Tôi biết đàn ông các cậu rất thân nhau, ai làm việc gì thì những người khác đều giúp che đậy, nhưng chúng ta là gì của nhau hả? Cậu vui vẻ nhìn tôi...” Cô cố nén: “Mẹ của Lục Tư Nghiên bị người ta che mắt à? Anh ấy ngoại tình thì tôi phải là người cuối cùng được biết ư?”
Lục Dĩ Thành: “...”
Giang Nhược Kiều nói xong cũng thấy hối hận.
Sao cô lại nhắc đến mối quan hệ đó làm gì cơ chứ?
Cô ước gì Lục Dĩ Thành có thể quên việc cô là vợ tương lai này kia, mà cả đời này cô cũng không muốn nghĩ đến. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
“Không phải ngoại tình” Lục Dĩ Thành giải thích: “Tưởng Diên không phải là người như vậy, cậu ấy nói đó là em gái.”
“Em họ bên ba à?”
Lục Dĩ Thành im lặng.
“Hay em họ bên mẹ?”
Lục Dĩ Thành vẫn im lặng.
Giang Nhược Kiều cạn lời: “Không phải em ruột cũng chẳng phải em họ bên ba hay bên mẹ, lẽ nào anh ấy cũng nhận em gái giống mấy thằng khác sao?”
Nếu Lục Dĩ Thành chỉ là bạn thân của Tưởng Diên thì cô nhất định sẽ không nói những lời này.
Nhưng anh... không chỉ là bạn cùng phòng mà còn là bạn thân của Tưởng Diên.
Xét về góc độ nào đó mà nói, cô và anh chẳng khác gì cùng hội cùng thuyền, không nhất thiết phải che dấu cảm xúc thật của mình.
Giang Nhược Kiều mỉm cười: “Đàn ông các cậu đúng là rất thích nhận em gái nhỉ?”
Lục Dĩ Thành nhìn cô: “...”
Thế nhưng anh vẫn không nói hoặc giải thích gì cả. Vì giờ cô đang giận Tưởng Diên, lời nói của anh thật sự cũng không còn quan trọng nữa.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!