Trong nguyên tác, mẹ Tưởng là một nhân vật rất chính diện, có thể nói là một người mẹ chồng tốt hiếm thấy.
Bà ấy chăm sóc Lâm Khả Tinh rất tỉ mỉ chu đáo, Lâm Khả Tinh với Tưởng Diên xảy ra mâu thuẫn, lúc nào bà ấy cũng đứng về phía cô ta. Sau khi hai người kết hôn, mẹ Tưởng chưa bao giờ tỏ vẻ mình là bậc bề trên, không bao giờ nhúng tay vào cuộc sống của hai người họ, càng không giục cô ta sinh con. Cho dù bà Lâm có nhắc đến, mẹ Tưởng cũng đau lòng bày tỏ Khả Tinh vẫn còn nhỏ, chuyện sinh con có thể đợi thêm một hai năm nữa rồi tính. Có nữ phụ không có mắt nhìn muốn quyến rũ Tưởng Diên, lúc Lâm Khả Tinh vẫn chưa biết, mẹ Tưởng đã giải quyết thay cho cô ta rồi, hơn nữa còn dạy bảo con trai mình không được phép bắt nạt Khả Tinh.
Tóm lại, mẹ Tưởng chính là yếu tố nhất định phải có trong truyện sủng văn, mẹ chồng hơn hẳn mẹ ruột.
Nhưng sao cô cứ cảm thấy kỳ quái vậy nhỉ?
Trông Giang Nhược Kiều có vẻ thoải mái hơn rất nhiều, hình như lời giải thích của Tưởng Diên đã trót lọt, cô hỏi một câu bâng quơ: “Vậy mẹ anh có biết chuyện của chúng ta không?”
Tưởng Diên bật cười: “Bà ấy biết, chúng ta vừa mới xác định quan hệ anh đã nói cho mẹ biết rồi, bà ấy rất thích em.”
Giang Nhược Kiều nhếch môi.
Đúng là thú vị.
Thì ra điều bất thường nằm ở đây. Nằm ở chỗ mẹ Tưởng.
Giang Nhược Kiều cảm thấy mẹ Tưởng rất kỳ lạ.
Trong nguyên tác, mẹ Tưởng là mẹ ruột của nam chính, mẹ chồng của nữ chính, làm gì cũng không thể chỉ trích, bắt bẻ. Bà ấy dịu dàng, hiền lành, xưa nay không thiên vị con trai, rất thương yêu nữ chính, so ra bà ấy còn giống mẹ ruột của nữ chính hơn.
Đất diễn của mẹ Tưởng trong nguyên tác cũng không tính là nhiều, cho nên ban đầu Giang Nhược Kiều mới không nhận ra có điểm gì hoài nghi, nhưng giờ ngẫm lại thì thấy chỗ nào cũng kỳ quái.
Ví dụ, nếu như dựa theo thiết lập nhân vật của mẹ Tưởng, trong khi đã biết con trai mình có bạn gái rồi tại sao bà ấy còn muốn anh ta cùng mình đi đến hải đảo chứ? Lý do bề ngoài là muốn Tưởng Diên làm tài xế nhưng một quý bà nhà giàu như bà Lâm ra ngoài, bà ấy đến chỗ hải đảo còn thiếu tài xế sao?
Chuyện này vẫn có thể dùng lý do “muốn để con trai ra ngoài chơi” để giải thích, còn lần này thì sao?
Mẹ Tưởng chắc chắn đã biết chuyến đi chơi đến Nông Gia Lạc lần này là hoạt động hai phòng ký túc xá đã hẹn với nhau từ trước. Bà ấy bảo Tưởng Diên dẫn Lâm Khả Tinh tới đây, thật sự nghĩ thế nào cũng thấy rất kỳ quái, thật sự có người mẹ nào sẽ làm như thế ư? Rõ ràng biết con trai mình đã có bạn gái nhưng cứ nhất quyết bắt con trai mình dẫn theo một cô gái khác đi cùng, lẽ nào bà ấy không lo bạn gái của con trai mình sẽ nghi ngờ? Lẽ nào bà ấy không lo lắng con trai mình và bạn gái sẽ nảy sinh hiểu lầm mâu thuẫn?
Đúng, bà ấy không lo lắng.
Giang Nhược Kiều không sợ mình là lòng dạ tiểu nhân.
Điều cô sợ hơn cả chính là rõ ràng đối phương có mục đích nhưng cô vẫn thấy người ta tốt bụng. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Có khả năng này không nhỉ?
Giang Nhược Kiều nhìn Tưởng Diên, trong lòng cô đã có suy đoán, có lẽ là khả năng này, mẹ Tưởng hy vọng Lâm Khả Tinh và con trai của bà ấy ở bên nhau?
Nếu như có suy nghĩ này vậy thì mọi điểm kỳ quái đều có thể giải thích một cách hợp lý rồi.
Những hành động này của mẹ Tưởng cũng trở nên hợp lý hơn.
Đúng vậy, Lâm Khả Tinh là một người như thế nào, cô ta là cô cả của Tập đoàn đá quý Lâm Thị, hiện tại người đang nắm quyền hành trong công ty là anh cả cùng cha khác mẹ với cô ta nhưng người trong nhà ai sẽ bạc đãi cô ta chứ? Từ khi ra đời Lâm Khả Tinh định sẵn sẽ có một cuộc đời thuận buồm xuôi gió, quỹ, cổ phiếu và cả bất động sản đứng dưới tên của cô ta cũng đủ để cô ta ăn tiêu mấy đời không hết. Huống hồ, Tập đoàn đá quý Lâm Thị đang làm ăn phát đạt ở trong giới, thân phận của cô ta cũng tương đương với các mối quan hệ về tài nguyên.
Có câu này nói rất hay, cho dù lấy chồng hay lấy được vợ ngon thì cũng có thể khiến người ta bớt đi hai mươi mấy năm phấn đấu.
Tưởng Diên ở bên Lâm Khả Tinh sẽ có được mọi thứ, trong nguyên tác còn nói chưa đủ rõ ràng hay sao?
Không có ai hiểu rõ hơn mẹ Tưởng, con trai bà ấy ở bên lâm Khả Tinh sẽ có được tương lai xán lạn cỡ nào.
Tưởng Diên thấy vẻ mặt của Giang Nhược Kiều hơi khác lạ.
Lúc thì nhìn anh ta, lúc thì lại cúi đầu nhìn nền đá xanh dưới chân.
Anh ta sợ cô tức giận nên dứt khoát kéo cô lại, anh ra rất nghiêm túc đảm bảo: “Lần sau sẽ không như thế nữa, lần sau anh có dẫn theo ai, đi cùng với ai, nhất định anh sẽ nói cho em biết.”
Giang Nhược Kiều rụt tay về, cô giả vờ như vô tình hỏi anh ta: “Trước đây em cũng không thấy anh nhắc đến mẹ mình, mẹ anh và bà Lâm là bạn thân nhiều năm à?”
Tưởng Diên thấy cô hứng thú với chuyện này thì thở phào, gương mặt anh ta cũng giãn ra: “Ừ, họ là bạn đại học, còn ở chung ký túc xá nữa thế nên quan hệ luôn rất tốt.”
Giang Nhược Kiều cúi đầu: Rất thú vị.
Bạn tốt, bạn đại học, còn là bạn chung phòng ký túc xá, kết quả hiện giờ một người lại làm trợ lý cho một người khác…
Hai người biến thành mối quan hệ cấp trên cấp dưới, tình cảm thật sự không thay đổi sao?
Cô tiếp tục tỏ ra như không có việc gì rồi hỏi: “Người ta thường nói con trai giống mẹ, chắc hồi còn trẻ mẹ anh đẹp lắm nhỉ?”
Tưởng Diên bật cười, anh ta sờ sống mũi: “Em thông minh thế, nhưng lần này em nói đúng, năm đó mẹ anh là hoa khôi của khoa đó, việc gì cũng biết, thành tích lại tốt, có ngoại hình xinh đẹp, giảng viên đều rất thích bà ấy.”
Giang Nhược Kiều suy nghĩ, chắc năm nay mẹ Tưởng cũng mới hơn bốn mươi thôi nhỉ.
Sinh viên đại học năm đó cũng không giống như bây giờ nhan nhản ở trên đường.
Giang Nhược Kiều ừ một tiếng: “Vậy còn bà Lâm thì sao?”
Hai người giống như nói chuyện phiếm, Tưởng Diên cũng không nhận ra Giang Nhược Kiều đang moi chuyện, anh ta nhớ lại một chút rồi nói: “Mẹ anh không hay nhắc đến những chuyện trước đây nhưng mà bà Lâm có nói, thời sinh viên bà ấy khá bình thường. Con người của bà Lâm rất tốt, suốt nhiều năm qua bà ấy rất quan tâm đến anh và mẹ của anh.”
Giang Nhược Kiều mím môi cười.
Càng lúc càng rõ ràng.
Trong nguyên tác, cũng miêu tả rất rõ ràng về gia đình của nam chính.
Lúc gia đình anh ta xảy ra biến cố, nam chính mới mười tuổi, nhưng đứa trẻ mười tuổi đã hiểu chuyện rồi, chênh lệch tâm lý của nam chính rất lớn. Rất nhiều năm sau anh ta cũng không thoát được bóng ma tâm lý từ biến cố gia đình mang lại, vậy… mẹ của nam chính thì sao?
Hơn nữa, cho dù không biết nguyên tác, một người ngoài như cô cũng có thể nhìn ra tình cảm của Lâm Khả Tinh dành cho Tưởng Diên, lẽ nào mẹ của Tưởng Diên lại không nhận ra điều ấy? Tại sao mẹ Tưởng lại mặc kệ, thậm chí còn nghĩ đủ mọi cách cho Tưởng Diên và Lâm Khả Tinh có cơ hội ở bên nhau.
Tâm tư Tư Mã Chiêu*, người qua đường đều biết. *Ý chỉ người có dã tâm, tham vọng. Tưởng Diên thấy Giang Nhược Kiều không nói gì nữa thì ngập ngừng hỏi cô: “Có phải em rất để ý chuyện anh dẫn Lâm Khả Tinh đi cùng không?”
Giang Nhược Kiều hỏi vặn lại: “Để ý thì sao mà không để ý thì lại thế nào?”
Trong nguyên tác và hiện thực cô nhìn thấy, Tưởng Diên vốn không biết Lâm Khả Tinh có tình cảm với mình.
Người này có chậm hiểu quá không? Ngay cả ông chủ ở Nông Gia Lạc cũng nhìn ra được!
Anh ta hỏi đến vấn đề này, đơn giản là mong cô đừng để ý.
Ai gặp phải chuyện này, đâu ai sẽ không để ý chứ?
Quả nhiên Tưởng Diên bị câu hỏi này hỏi trúng, anh ta im lặng mấy chục giây, anh ta cũng không nhìn thấy ở chỗ rẽ cách đó không xa đang có một người đứng ở đó. Giang Nhược Kiều nhìn thấy rồi, chiếc váy màu hồng nhạt, chính là chiếc váy liền thân màu hồng nhạt hôm nay Lâm Khả Tinh mặc. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Cuối cùng Tưởng Diên cũng lên tiếng, anh ta trầm giọng nói: “Nếu như em để ý, lần sau anh sẽ không dẫn em ấy theo nữa.”
Giang Nhược Kiều nhận ra mình thật sự rất có tố chất làm nữ phụ độc ác, cô hỏi Tưởng Diên: “Chẳng phải anh nói anh và mẹ của mình chịu ơn chăm sóc của gia đình em ấy sao, lần sau lỡ mẹ anh bảo anh dẫn theo em ấy thì làm thế nào?”
Thật ra trong lòng Tưởng Diên vẫn không hiểu tại sao Giang Nhược Kiều lại để ý đến Lâm Khả Tinh.
Anh ta và Lâm Khả Tinh cũng coi như là lớn lên bên nhau, tình cảm giống như anh em trong nhà.
Anh ta thích Giang Nhược Kiều, anh ta không muốn cãi nhau với cô vì chuyện này, họ đã có hơn một tháng không gặp nhau rồi, không đáng vì chuyện này mà phải cãi nhau, cùng lắm thì sau này anh ta sẽ từ từ nói với cô, anh ta tin cô sẽ hiểu thôi.
Có rất nhiều người đàn ông đều có suy nghĩ như thế.
Trong lòng nghĩ một đằng nhưng lúc nói ra lại là suy nghĩ khiến cho bạn gái hài lòng, nhưng rõ ràng anh ta không đồng tình, anh ta còn đang nghĩ sau này sẽ từ từ thuyết phục cô.
Hiện giờ Tưởng Diên là thế, anh ta có suy nghĩ muốn dỗ dành cô thế là anh ta cười nói: “Anh không nghe là được, em yên tâm đi, anh sẽ không để em mất hứng đây, em vui mới là điều quan trọng nhất.”
Giang Nhược Kiều: “Lời nói của đàn ông như nước trong nhà vệ sinh.”
Giang Nhược Kiều vốn không để những lời anh ta nói ở trong lòng.
Lâm Khả Tinh đứng ở trong góc đều nghe thấy hết cả, cô ta tựa người vào tường, gần như không chịu được, hốc mắt cũng đỏ ửng.
Lâm Khả Tinh ra ngoài là muốn tìm Tưởng Diên có chuyện cần nói nhưng không ngờ cô ta lại nghe lén được cuộc nói chuyện giữa Giang Nhược Kiều và anh ta.
Đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Tưởng Diên và Giang Nhược Kiều ở riêng với nhau.
Cũng là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Tưởng Diên nhỏ giọng dỗ dành người khác.
Trái tim của cô ta như bị ai đó bóp chặt, gần như không có không gian để hô hấp. Cô ta rời khỏi đó giống như trốn chạy, tìm một góc yên tĩnh rồi ngơ ngác nhìn mặt hồ. Đột nhiên điện thoại của cô ta reo lên.
Là mẹ Tưởng gọi đến.
Cô ta do dự một lúc, cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng của mình, sau đó mới bắt máy, giọng nói vẫn giống như trước đâu: “Dì ạ.”
Mẹ Tưởng sống với cô ta mười năm, bà ấy nhìn Lâm Khả Tinh khôn lớn, hơn nữa cũng vì cô ta mà bỏ ra không ít công sức. Có thể nói như thế này, mẹ Tưởng còn hiểu Lâm Khả Tinh hơn cả mẹ của cô ta nữa. Chỉ bằng hai chữ này, mẹ Tưởng đã có thể nhận ra sự khác thường của Lâm Khả Tinh.
Bà ấy đoán, chắc là A Diên và bạn gái của anh ta đã làm Lâm Khả Tinh không vui rồi.
Biết thì biết vậy, lúc này mẹ Tưởng cũng không vạch trần, bà ấy chỉ quan tâm hỏi han: “Bên đó có nóng không? Con ăn uống thế nào, có quen không?”
Lâm Khả Tinh nghe thấy những lời quan tâm của mẹ Tưởng thì sống mũi cay cay, suýt chút nữa nước mắt đã rơi xuống. Cô ta cố gắng kiềm lại, sau đó làm như không có chuyện gì nói: “Không nóng ạ, bên này rất tốt.”
Mẹ Tưởng ừ một tiếng, sau đó thử hỏi dò: “Vậy con đã gặp bạn gái của A Diên chưa? Con bé trông thế nào?”
Lâm Khả Tinh ngừng một lát, im lặng rất lâu mới thành thật trả lời: “Con gặp rồi ạ, chị ấy rất tốt và xinh đẹp, con ở chung với bọn họ rất hòa hợp.”
“Vậy sao?” Mẹ Tưởng thở dài thườn thượt: “Không biết có chuyện gì mà dì luôn cảm thấy hai đứa nó rất khó để đi với nhau đến cuối được, cho nên dì cũng không biết nên đối xử thế nào với cô bạn gái này của A Diên, là gặp nhau thì tốt hay là không gặp sẽ tốt hơn đây, haiz.”
Lâm Khả Tinh ngây người: “Quan hệ giữa họ rất tốt.”
Tình cảm cũng rất tốt.
Cô ta có thể nhận ra, Tưởng Diên thật sự rất thích Giang Nhược Kiều.
Hôm nay chắc cô ta cũng có thể buông bỏ mối tình thầm kín này được rồi.
Cô ta đã nhìn thấy một mặt khác của Tưởng Diên.
Đó là một mặt khác cả đời này Lâm Khả Tinh cũng không thể nhìn thấy được.
Quả thật cô ta nên buông xuống rồi, trước đây mẹ Lâm Khả Tinh không cho cô ta ra nước ngoài du học, tự dưng cô ta lại thấy mừng thầm một cách vô cớ, mừng thầm vì điều gì thì cô ta cũng không rõ nữa.
Nhưng con người cần phải học cách làm việc đúng. Chẳng phải câu trà lời ngày hôm nay của anh Tưởng Diên đã rất rõ ràng rồi đấy thôi! Bọn họ đều đã trưởng thành, anh ta cũng có bạn gái rồi, anh ta sẽ đặt cảm nhận của bạn gái lên vị trí đầu tiên.
Sau này bọn họ đều có cuộc sống của riêng mình.
Mẹ Tưởng bật cười: “Vậy nên mới nói các con vẫn còn trẻ, ngày trước dì có một người bạn yêu một người đàn ông, tình cảm giữa hai người họ rất tốt, nhưng còn chưa tốt nghiệp đã chia tay, sau này người bạn ấy ở bên một người khác. Nói ra cũng rất thú vị, chồng của cô ấy lại là hàng xóm của cô ấy, hai người cùng nhau khôn lớn, chồng cô ấy đã thích cô ấy rất nhiều năm rồi, nhưng hai người vẫn không có gì, cũng không hẳn là không có gì, chỉ là mối quan hệ vẫn hạn chế phát triển. Sau này bạn của dì còn nói với dì, cô ấy vẫn luôn coi chồng của mình là anh hàng xóm, một nửa là người thân… chưa từng nghĩ đến chuyện ấy. Ai ngờ sau này vòng vèo xuôi ngược, hai người họ lại ở bên nhau, cũng là hai người lớn lên bên nhau, tình cảm này tốt hơn rất nhiều so với những cặp vợ chồng bình thường.”
Mẹ Tưởng ngừng lại một chút rồi nói: “Sau này lúc gặp lại nhau dì có hỏi cô ấy còn nhớ người bạn trai năm đó mình thích hay không, cô ấy ngẫm nghĩ một lúc mới nhớ ra người dì nói đến là ai, sau đó lại nói, không còn nhớ người đó trông ra sao nữa rồi.”
Lâm Khả Tinh nghe đến ngây người.
Cho đến khi mẹ Tưởng gọi cô ta rất nhiều lần cô ta mới chợt hoàn hồn.
“Khả Tinh, A Diên vẫn còn trẻ, bạn gái của nó cũng còn trẻ, mới có hai mươi tuổi đầu.” Mẹ Tưởng nói: “Còn quá trẻ có nghĩa là tương lai vẫn còn rất nhiều yếu tố không chắc chắn, có thể là gia đình, cũng có thể là tương lai. Cho nên dì nghĩ, con cũng không cần xem con bé giúp dì nữa, cứ để thuận theo tự nhiên đi.”
Mẹ Tưởng lại nói với cô ta về một vài vấn đề khác nữa. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Sau khi cúp máy, tâm trạng vốn đang rất đau khổ của Lâm Khả Tinh bỗng khôi phục rất nhiều, gương mặt, ánh mắt cũng chất chứa ý cười.
Lúc quay người lại cô ta thấy Giang Nhược Kiều đang đứng cách đó không xa nhìn mình.
Cô ta ngây người.
Giang Nhược Kiều bình tĩnh đi tới, cô rất thản nhiên nói: “Không sao chứ?”
Sau đó cô bổ sung thêm: “Trông thấy cô đứng ở chỗ này, không khỏe ở đâu hả?”
Bầu không khí giữa hai người có chút kỳ quái, Lâm Khả Tinh chủ động tìm đề tài nói chuyện: “Vừa rồi là dì gọi điện thoại đến.”
Giang Nhược Kiều gật đầu, nhưng cô cũng chẳng hỏi gì mà quay người đi về phòng.
Đây có vẻ như một cuộc đối thoại đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, tuy Lâm Khả Tinh thấy hơi kỳ lạ nhưng cô cũng không để nó ở trong lòng.
Giang Nhược Kiều lại chắc chắn một chuyện.
Người mẹ này của Tưởng Diên… thật sự rất kỳ lạ.
Vừa rồi Lâm Khả Tinh nghe thấy cuộc nói chuyện của cô và Tưởng Diên, nghe thấy anh ta nói như thế chắc chắn sẽ rất hoảng loạn, hốc mắt đỏ bừng của cô ta đã chứng minh rõ điều đó.
Nhưng sau một cú điện thoại, tâm trạng đau buồn vốn có của Lâm Khả Tinh đã bay sạch, thay vào đó trông cô ta đã thoải mái hơn rất nhiều.
Đều là phụ nữ với nhau, Giang Nhược Kiều biết, lúc đau buồn, tổn thương vì người mình yêu, người bên cạnh rất khó để an ủi.
Trừ khi người bên cạnh đó an ủi đúng chỗ ngứa.
Cũng có thể nhìn ra, cách người bên cạnh an ủi này vô cùng thành thạo.
Không biết chuyện như này đã xảy ra biết bao nhiêu lần rồi, thảo nào một cô chiêu rõ ràng có trong tay mọi thứ khiến bao người hâm mộ như Lâm Khả Tinh lại có thể yêu thầm đến mức không oán không hối hận như thế.
Giang Nhược Kiều ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh, cô cười khẩy, đúng là bà mẹ hiền đã tốn không ít tâm sức rồi. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!