Mặc dù là để trải nghiệm cuộc sống nhà nông, nhưng không ai trong số họ muốn ôm việc bếp núc lo liệu toàn bộ bữa tối. Vân Giai và mấy cô gái khác làm một đĩa đậu phụ trứng muối, bên cánh con trai chỉ có Lục Dĩ Thành thành thạo nấu ăn. Anh thể hiện kỹ năng của mình với mọi người, làm món gà chiên coca sở trường, còn có món cà chua trộn đường yêu thích của Giang Nhược Kiều.
Vân Giai dựa vào người Giang Nhược Kiều thấp giọng phỉ nhổ: “Tớ đã từng nghĩ Tưởng Diên rất tốt, bây giờ thấy anh ta chẳng giữ nam đức. Ba người còn lại trong ký túc xá của họ đều tốt hơn anh ta, nhất là Lục Dĩ Thành, đúng là bỏ xa anh ta mấy con phố!”
Giang Nhược Kiều chỉ mỉm cười.
Cho dù cảm xúc của cô đối với Tưởng Diên có vi diệu đến đâu, cô sẽ không bao giờ đề cập đến chúng với người khác.
Với lại nói người yêu cũ cái này không tốt cái kia không tốt cũng là một kiểu chứng minh – mắt nhìn của bản thân không tốt. Nếu không sao trước đây lại có thể hẹn hò với một người như vậy được?
Khi người khác bới móc Tưởng Diên, cô chỉ cần nghe thôi là được, không cần xúm lại mở đại hội phê phán.
Lạc Văn nghe thấy những lời Vân Giai nói thì vuốt cằm đồng tình: “Chính xác, nếu nói ngon thì Lục Dĩ Thành vẫn ngon hơn, nhưng có ích gì chứ?”
Cô ấy đổi chủ đề với giọng điệu càng thảm thương: “Cậu ấy có vẻ là kiểu người không yêu đương gì cả, tớ lại chẳng theo đuổi được, sẽ không trở thành bạn trai tớ, vậy thì cậu ấy cũng vô dụng thôi.”
Giang Nhược Kiều phì cười.
Lạc Văn nói: “Tớ nói sai à? Cậu nhìn cậu ấy đi, rõ là đủ có mọi điều kiện của một người bạn trai tốt, nhưng người ta không có ý hạ phàm để yêu đương cho nên có tốt mấy cũng vậy thôi. Nói đi nói lại, tớ rất chờ mong được nhìn thấy vợ tương lai của cậu ấy, để cún con quê mùa này nhìn thử xem ấy là thần tiên chốn nào mới có thể tóm được trái tim khóa chặt của hotboy trường chúng ta.”
Vân Giai cũng cảm khái: “Không tưởng tượng được.”
Cao Tĩnh Tĩnh sáp lại: “Dù sao cũng không phải cậu, mà cũng chẳng phải tớ.”
Giang Nhược Kiều: “…”
A tâm trạng đột nhiên phức tạp, chuyện gì đang diễn ra vậy?
Bữa tối, cuối cùng một bàn đầy thức ăn cũng bị quét sạch. Ông chủ cũng cảm khái là bọn họ ăn khỏe quá… Sau bữa tối, Lục Dĩ Thành lấy quả dưa trong giếng lên cắt ra, anh luôn lẳng lặng làm tốt những việc như thế này. Khi màn đêm buông xuống, nhiệt độ trên núi thấp hơn trong phố, ngồi trong sân rất thoải mái. Ông chủ đã trồng cây đuổi muỗi quanh nhà, ngoài sân treo mấy gói thảo dược, thắp thêm nhang đuổi muỗi, lúc này không còn con muỗi nào đến quấy rầy họ.
Ông chủ và bà chủ cũng về phòng bận rộn.
Đỗ Vũ vô cùng hào hứng xách một thùng bia từ trong cốp xe ra. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
“Chúng ta chơi trò chơi đi, các bạn nữ đừng lo, biết các cậu không thích uống bia nên sáng nay đến siêu thị tôi đã cố ý tiêu kha khá để mua loại cocktail và bia sữa mà các cậu thích đây.” Đỗ Vũ nói: “Chơi mà không uống bia thì không thú vị, trừ bạn nhỏ ra thì vừa khéo tất cả chúng ta ở đây đều đã đủ tuổi, có thể thưởng thức đồ có cồn rồi.”
Lục Tư Nghiên bĩu môi.
Đỗ Vũ dúi cho cậu nhóc một lon coca, Lục Tư Nghiên lập tức mỉm cười, một đứa trẻ không có lập trường.
Lục Dĩ Thành: “…”
Giang Nhược Kiều: “…”
A a a sao lại cho trẻ con uống loại đồ uống có ga này thế?
Cả hai người đều không vừa ý nhưng họ lại lo nếu nói ra sẽ cảm thấy quá giống ba mẹ, vì vậy họ đành phải im lặng nhìn Lục Tư Nghiên đang u mê coca không lối thoát, hạnh phúc như tiên.
Đông người thi thích hợp để chơi nói thật hay mạo hiểm.
Mọi người cũng không có ý kiến gì, lên núi để thư giãn đương nhiên không thể về phòng chơi điện thoại.
Lục Tư Nghiên không cần tham gia trò chơi này, cậu nhóc ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Lục Dĩ Thành xem cuộc vui.
Bất kể là nói thật hay mạo hiểm, nếu người được chọn không muốn trả lời, hoặc không muốn thử thách đều phải uống một ly.
Chai bia xoay một vòng, chỉ về phía Giang Nhược Kiều.
Lượt đầu tiên đã là mình, Giang Nhược Kiều bày tỏ: “…”
Mẹ nó!
Mạo hiểm thì thôi đi, Đỗ Vũ trông có vẻ phấn khích, Giang Nhược Kiều chắc chắc chắn sẽ không chọn mạo hiểm, nếu con hàng này kêu cô hôn Tưởng Diên vậy chi bằng giết cô đi. Cô không làm được điều này ngay trước mặt Lục Tư Nghiên.
Giang Nhược Kiều bấm bụng nói: “Nói thật.”
Đỗ Vũ xoa tay.
“Trò chơi của người trưởng thành, chừng mực có thể phóng khoáng một chút.” Đỗ Vũ nhấn mạnh: “Vòng đầu tiên, câu hỏi sẽ không quá sốc… Thế thì, Giang Nhược Kiều, mối tình đầu của cậu là khi nào? Có phải là sếp Tưởng của chúng tôi không?”
Giang Nhược Kiều cười như không cười: “Đây là hai câu hỏi đấy.”
Đỗ Vũ cúi đầu khom lưng: “Được rồi, được rồi, được rồi, mối tình đầu của cậu là khi nào?”
Hiện tại Giang Nhược Kiều không quan tâm đến suy nghĩ của Tưởng Diên, nói thật thì cứ nói thôi, cô đáp: “Sau kỳ thi đại học.”
Mọi người cũng không cần cảm thấy kinh ngạc.
Giang Nhược Kiều nghĩ, cô đã hai mươi tuổi, vận đào hoa nở rộ, dù sao đi nữa Tưởng Diên cũng không thể là mối tình đầu của cô đúng chứ?
Tưởng Diên cũng không xứng…
“Wow~” Đỗ Vũ nháy mắt ra hiệu: “Nhưng theo tôi biết sếp Tưởng của chúng tôi cũng chỉ có mỗi cậu là bạn gái thôi.”
Vân Giai mỉa mai anh ta: “Sao thế, bất bình dùm hả?”
Đỗ Vũ vội vàng sửa sai: “Đâu có đâu có. Tôi nào dám, cậu hiểu lầm về lòng can đảm của tôi rồi, hiểu lầm rồi.”
Sau khi Tưởng Diên nghe xong, thật ra anh còn khá rẫu rĩ không vui.
Giang Nhược Kiều cũng không cố ý che giấu tình sử của cô, anh ta cũng biết chuyện cô đã từng hẹn hò hai lần.
Nhưng bây giờ nghe thấy thế, vẫn khiến anh ta khó chịu.
Trái lại, Lục Dĩ Thành lại chẳng cảm thấy gì.
Có lẽ bởi vì đã nghe nhiều, thấy nhiều. Anh cũng không hiểu tâm trạng của Tưởng Diên lắm, dù sao… Bạn không thể yêu cầu người bạn thích không được phép có người khác cho đến khi gặp bạn được, đúng không?
Tưởng Diên thuận tay cầm lon bia bên cạnh lên nhấp vài ngụm, thấy người khác đang nhìn mình, anh ta buông lời giải thích thừa thãi: “Tôi khát.”
Lâm Khả Tinh lo lắng nhìn Tưởng Diên. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Nhưng có điều cô ta cũng không ngờ được mối tình đầu của Giang Nhược Kiều không phải Tưởng Diên.
Cô ta luôn cho rằng hai người họ là mối tình đầu của nhau.
Sau khi câu hỏi này kết thúc, Đỗ Vũ lại xoay chai, lần này nó chĩa về phía… Lâm Khả Tinh.
Đỗ Vũ hiểu ngay: “Thế dễ thôi, gọi cho người đầu tiên trong danh bạ của cô, nói với anh ấy hoặc cô ấy rằng cô thích họ.”
Tưởng Diên cạn lời: “Hôm nay lão út cậu quên uống thuốc à, sao lại lên cơn thế?”
Đỗ Vũ: “… Anh tôi ơi cậu giả vờ gì thế, cậu chưa chơi nói thật hay mạo hiểm bao giờ à? Đây đã là thử thách có độ khó thấp nhất rồi đó, cái này cũng không được thì còn chơi gì nữa?”
Lâm Khả Tinh cúi đầu.
Thật ra chuyện này cũng chẳng có gì, chỉ là người đầu tiên trong danh bạ của cô ta là Tưởng Diên.
Bây giờ trước mặt Giang Nhược Kiều mà bấm số của Tưởng Diên rồi nói với anh ấy câu đó… Thật sự không được, cô ta không làm được.
Cô ta ngẩng đầu lên nói khẽ: “Không làm được, phải uống đúng chứ?”
Gia đình cô ta kiểm soát rất chặt, chưa uống rượu bao giờ.
Tưởng Diên biết Lâm Khả Tinh chưa từng uống rượu, đứng dậy, lấy một chai bia cạy mở nắp: “Tôi uống thay cô ấy, cô ấy không biết uống.”
Nói xong uống hết nửa chai bia.
Lâm Khả Tinh càng ngập ngừng lo lắng hơn.
Lại nhìn Giang Nhược Kiều, biểu cảm trên khuôn mặt cô vẫn như cũ, khóe môi hơi nhếch lên, giống như người uống thay người khác không phải bạn trai của cô vậy.
Những người khác: “…”
Đệt! Sao lại thành chiến trường rồi?
Nhóm Vân Giai lo lắng nhìn Giang Nhược Kiều, rồi lại nhìn Tưởng Diên, chữ chê hiện rõ trong mắt họ.
Đã đến lúc đá tên bạn trai này rồi.
Tưởng Diên dường như vẫn chẳng hay biết.
Đỗ Vũ không còn cách nào khác ngoài việc nhắm mắt xoay chai, lần này chĩa về phía Lục Dĩ Thành.
Lục Dĩ Thành: “…”
Đỗ Vũ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Ha ha ha là sếp Lục của chúng ta nè, vậy tôi yên tâm, sếp Lục không phải chọn giữa nói thật hay mạo hiểm đúng không?”
Không chỉ Đỗ Vũ mà tất cả những người khác đều nghĩ như vậy.
Lục Dĩ Thành là ai chứ?
Đó là một người đàn ông tốt không có bí mật, không có bạn gái, không có em gái mưa gì sất. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Đàn ông tốt cho dù là nói thật hay mạo hiểm cũng sẽ không gây xôn xao.
Cũng không ai cản rượu cho anh cả.
Hoàn toàn có thể khuấy động bầu không khí! Tấn công Lục Dĩ Thành!
Lục Dĩ Thành còn chưa chọn nói thật hay mạo hiểm thì Đỗ Vũ đã hỏi: “Nhẹ nhàng với sếp Lục đi, không phải tôi thiên vị mà là vì anh chàng này không có bí mật gì to tát cả, được rồi, sếp Lục cứ trả lời đi... Người khác giới cuối cùng mà cậu liên lạc là ai?”
Lục Dĩ Thành bất giác nhìn về phía Giang Nhược Kiều, nhanh chóng quay đi chỗ khác như thể anh có tật vậy.
Anh đan hai tay vào nhau.
Trả lời thế nào đây?
Người khác giới cuối cùng mà anh liên lạc tất nhiên là Giang Nhược Kiều.
Họ vừa nhắn tin chiều nay.
Nhưng mà có thể nói không? Trường hợp này có thể nói không?
Đỗ Vũ vẫn đang nói với Vân Giai và những người khác: “Chúng ta có thể đếm được người khác giới trong danh bạ của sếp Lục bằng một bàn tay, không phải là giáo viên thì là phụ huynh học sinh. Đúng rồi, còn có cô của cậu ấy nữa.”
Lạc Văn cố ý dùng Lục Dĩ Thành để chế nhạo Tưởng Diên: “A, lớp trưởng lớp Nam Đức là Lục Dĩ Thành nhỉ, nói thật các cậu nên học hỏi người ta đi.”
Nhất là tên cặn bã Tưởng Diên.
Lục Dĩ Thành: “…”
Đỗ Vũ nhìn về phía Lục Dĩ Thành: “Sếp Lục, nói đi.”
Lục Dĩ Thành vẫn đan hai tay vào nhau.
Giang Nhược Kiều cũng cụp mắt xuống.
Vài giây sau, một giọng nói du dương lọt vào tai cô.
“Tôi uống vậy.” Lục Dĩ Thành đứng dậy lấy bia, rõ ràng là từ chối trả lời câu hỏi này.
Đỗ Vũ và Vương Kiếm Phong: “?”
Tưởng Diên – người đang đắm chìm trong nỗi bực dọc khó hiểu cũng phải ngẩng đầu lên tò mò nhìn Lục Dĩ Thành: “?”
Giang Nhược Kiều: “.”
Đệt, cô đoán được rồi, người khác giới cuối cùng anh liên lạc chính là cô.
Đệt!!!
Lâm Khả Tinh còn đang buồn bã đau xót, chẳng quan tâm Lục Dĩ Thành đang làm gì.
Vân Giai và Lạc Văn bật thốt: “Ôi mẹ ơi!”
Không phải đâu, không phải đâu, cuối cùng mảnh đất thuần khiết trong ký túc xá nam của họ cũng… yêu đương rồi?
Trời ơi, hotboy Lục có đối tượng mập mờ, hay là đã có người mình thích hả?
Mọi người cùng nhìn về phía Lục Dĩ Thành, anh bình tĩnh nhanh nhẹn cạy nắp chai, ngửa đầu uống bia, yết hầu anh nhấp nhô, không để ý đến ánh mắt của mọi người. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Lục Tử Nghiên ôm lon coca: Khà~ Coca ngon quá đi!
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!