Chương 17 Trên xe, tôi cảm thấy có chút choáng váng chóng mặt, nghĩ cũng thấy bình thường thôi, vừa mới ăn một bụng thức ăn lại ngồi xe, không chóng mặt mới lạ, trên đường đi không ngăn được nấc mấy cái, Lã Vọng Thú trầm mặc không nói gì, làm cho âm thanh tiếng nấc của tôi càng thêm vang vọng, xấu hổ càng lúc càng tăng lên. Một giây này, kính ngưỡng của tôi với Lã Vọng Thú lại tăng rồi, anh luôn có thể sắp xếp sự hài hước và trầm mặc của mình để sự hèn mọn và bỉ ổi của tôi nổi lên ở cấp độ cao nhất. Chạy đến một ngã tư thì gặp đèn đỏ, anh ta phanh lại, tôi ngồi không vững bị ngã về phía trước, nôn khan một chút, chút nữa là muốn nôn thật luôn. Lã Vọng Thú nở nụ cười, tôi nhìn anh ta đắc ý cười đến ngoác miệng nói “Sao anh không bao giờ dùng nụ cười gian trá đó với em gái của anh?” Anh thu hồi nụ cười nói “Vì cũng phải tuỳ người thì tôi mới có thể cười như vậy a.” Tôi cảm thấy khẩu khí nói chuyện của anh ta hôm nay rất kỳ quái, không nhịn được liếc mắt nhìn anh ta, khuôn mặt thanh tú lộ ra một mảng hồng hồng, tôi nhớ đến khi nãy anh ta có uống rượu, “Anh… Uống rượu?” Đèn đỏ qua, Lã Vọng Thú cho xe chuyển động, lên tiếng “Uống thì sao?” “Anh … say rươu rồi lái xe.” Tôi kinh ngạc hô lên. Anh quay sang nhìn tôi “Say rượu rồi lái xe thì sao?” “Anh còn hết nhìn đông lại nhìn tây.” Tôi rất nhanh đeo dây an toàn. “Đây cũng không phải lần đầu tiên.” Mặt anh càng lúc càng hồng hơn, xem ra đây là loại rươu có tác dụng chậm. “Tôi hôm qua không phải cũng uống rất nhiều rồi tự mình lái xe về đó sao?” “Anh còn chưa tỉnh rượu?” Mẹ ơi, khó trách lúc ăn cơm anh ta không nói gì. Đã uống nhiều rồi lái xe còn chưa tính, phải chết còn lôi theo tôi làm cái đệm lưng, tôi kéo kéo ống tay áo anh ta “Anh mau đỗ xe lại, cẩn thận bị cảnh sát phát hiện.” Lã Vọng Thú tránh khỏi tay tôi, khẽ nhếch lông mày, mặt hơi đỏ nói “Cô đừng động, không sao! Lập tức đưa cô về đến nhà.” “Không được…” Tôi đã nhìn thấy ở ngã tư phía trước có một anh cảnh sát. “Nếu bị cảnh sát bắt sẽ bị phạt tiền và treo bằng nửa tháng đó.” Thật nhanh giữ chặt tay anh ta nói “Dừng lại tự thú đi.” “Cô buông tay.” Hơi rượu trong người Lã Vọng Thú bốc lên, hất tay tôi ra “Cái gì mà cảnh sát, lái qua là được rồi.” “Anh là đang vi phạm pháp luật a.” Con gà nhỏ tôi là công dân gương mẫu a, sao có thể trơ mắt nhìn người ngồi bên cạnh mình vi phạp pháp luật đây, quyết tâm giữ chặt tay anh ta, không cho anh ta tiếp tục lái, có điều tôi đã quên một chuyện, điều khiển tay anh ta có thể quyết định phương hướng, nhưng còn chân của anh ta vẫn đang giẫm ở chân ga…. Sau đó tôi nhìn thấy bồn hoa ven đường lao vào tôi, chỗ đó có cỏ xanh và những bông hoa nhỏ… Sau đó cảnh sát đi đến, tôi cảm thấy đầu mình đau nhức, nhưng vẫn đối với chú cảnh sát nói “Chúng tôi tự thú…” Cảnh sát nói “Nhanh chóng gọi 120″ Tôi cảm thấy có gì đó nóng nóng chảy từ trên đầu xuống, một bên Lã Vọng Thú úp mặt trên tay lái, chân cuối cùng cũng rời khỏi chân ga. Có mấy người giúp tôi nằm lên cáng, tôi còn nhớ rõ tôi hỏi cô ý tá bên cạnh “Có phải chết rồi không?” Đầu óc quá tỉnh táo khiến tôi hoảng loạn, có phải đây chính là hồi quang phản chiếu trong truyền thuyết không.{hana: Hồi quang phải chiếu: cái này theo như mình biết và hiểu thì là, trước khi một người sắp chết, những chuyện trong quá khữ cứ như một cuốn phin chạy ngược trở lại bla bla… nói chung chẳng hiểu đâu, đã chết mô… còn hêm có mạng nên chịu chẳng tìm được thông tin gì} Cô ấy cười nói “Không chết, chỉ là bị thương thôi.” Được… tai nạn giao thông bị thương, con gà tôi cuối cùng cũng nổi danh rồi, mình nhất định sẽ được đăng báo. {hana: đợi đó mà mừng, đợi Thú ca tỉnh lại rồi cho cô chết} Tiếng còi xe cứu thương làm tê liệt tinh thần tôi, tôi nghĩ nếu người nào yếu tim mà ngồi vào trong xe, không bệnh cũng bị doạ thành có bệnh, tôi nhìn Lã Vọng Thú ngồi ở bênh cạnh, cảm giác, cảm giác thấy có gì đó quên nói, xe chạy đến ngã tư tiếp theo tôi mới nhớ ra, thật nhanh kêu lên với cô y tá bên cạnh “Ngoặt ở chỗ rẽ tiếp theo được không, ở đó có một người đang bị thương ở chân, tiện đường đưa anh ta đến bệnh viện luôn.” Trước sự năn nỉ ỉ ôi của tôi, xe cứu thương không trực tiếp đến bệnh viện, mà rẽ vào khu nhà tôi đưa chồn đi cấp cứu, người nào đó bị thương lúc được khiêng lên thấy tôi nói “Phượng Hoàng, em quả thật đến đón anh a.” Tôi bị thương ở đầu, Lã Vọng Thú bị gãy xương sườn, chồn già ở nhà lúc leo thang không cẩn thận bị thang đổ vào chân, ba người chúng tôi kết hợp lại sẽ thành bị thương từ đầu đến chân. Bệnh viện cũng thật ý tứ, đoán chừng ba người chúng tôi đến cùng một xe, đều bị thương, vì thế sắp xếp cho chúng tôi ở cùng một phòng. Sau khi đầu tôi được băng bó kỹ mới bắt đầu cảm thấy hoa mắt chóng mặt, bác sĩ nói tôi chị chấn động não nhẹ, ngủ vài ngày là khoẻ, Lã Vọng Thú hình như bị đâm không nhẹ, nằm ở giường bên cạnh kêu la ầm ĩ, Hoàng Thư Lãng chân bị bó thạch cao, treo ở cuối giường, không thể động đậy. Hoàng Thư Lãng nhấn điện thoại muốn gọi điện về nhà, bị tôi ngăn cản “Anh phải làm sao?” “Anh bị thương thế này, phải báo cho cha mẹ biết mình không sao…” Chồn già tội nghiệp nhìn tôi. “Không cần thiết.” tôi nói “Anh nói cho cha mẹ anh biết không phải cũng như nói cho cha mẹ tôi biết sao?” “Phượng Hoàng…” “Anh đừng tưởng rằng bị gẫy chân là có thể nói cổ văn, nói tiếng người cho tôi.” Bà đây bị thương ở đầu, tổn thương vô số tế bào não, anh ta còn bày đặt nói cổ văn với tôi, nghe thấy là huyệt thái dương của tôi bắt đầu giật giật. “Sao có thể không nói cho người nhà biết a.” Chồn cùng tôi nói lý lẽ. “Dù sao cũng không làm sao, bác sĩ không phải nói chỉ cần hai tuần là có thể tốt rồi sao. Anh từ nay về sau, có thể biểu hiện bản lĩnh kiên cường của một người đàn ông không.” Tôi hùng hồn nói, người nào đó còn thật sự tin là thật. “Thật sao? Anh sẽ không nói.” Đang nói thì bên ngoài có tiếng Lã Vọng Nguyệt truyền đến, trong tay còn mang đồ ăn từ cửa hàng sushi, không nghĩ đến dù anh trai bị thương cô ấy còn nhớ rõ mang phần ăn còn lại về cho tôi, tôi cảm động a. “Anh…” Tiểu Nguyệt kinh hô một tiếng tiến lại gần, nhìn lướt qua toàn thân “Sao không phải băng bó toàn thân a?” Lã Vọng Thú khó khăn phun ra mấy chữ “Bị thương ở sườn…”
“Không sao.” Lã Vọng Nguyệt nói “Không bị đụng trúng đầu và nửa người dưới không ảnh hưởng.” nói xong quay đầu nhìn tôi “Tiểu Kê, đầu cô không sao chứ?” “Tôi không sao…” Tiểu Nguyệt nói chuyện quả nhiên không bình thường, ngay cả tôi cũng bị doạ, cô ấy đưa gói to đến trước mặt “Tôi vừa nghe điện đã được báo hai người bị tai nạn, tôi liền nghĩ, cơm bệnh viện nhất định rất khó ăn, vừa hay tôi đã ăn no, phần còn lại mang đến cho hai người a.” Tôi nhận túi đồ, đúng ra không nên nói, nhưng đúng là sau khi sợ hãi tôi lại cảm thấy đói bụng a. “Ba mẹ cũng sắp đến.” Lã Vọng Nguyệt nói với Lã Vọng Thú, liếc mắt nhìn con chồn bên cạnh, “Bệnh viện này đúng là hay thật, sao không để hai người ở chung một phòng được rồi, còn nhét thêm người này nữa làm gì không biết?” Tôi vừa mở túi vừa nói “Anh ta chính là người bị thương lúc nãy tôi nhắc đến đó.” “Thì ra đây là tên đầu sỏ.” Lã Vọng Nguyệt nói. “Cô gái sao lại nói thế?” Chồn già sợ nhất là bị người khác nói mình gây tội tình gì, là người luôn coi thanh danh là sinh mệnh, “Tiểu sinh chẳng qua là bị thương ở nhà, sao lại là đầu sỏ? Cô không thể loạn ngữ làm tổn thương danh tiết của tôi a.” {hana: nói chuyện kiểu này thì bản thân mình cũng không muốn, thảo nào bạn gà không thích ing} Lã Vọng Nguyệt dứng hình ba giây nhìn anh ta, xoay người lao ra khỏi phòng bệnh hét lên “Bác sĩ, trong này có người muốn chuyển khoa tâm thần.” Hana: *bật ngón cái* cho bạn Tiểu Nguyệt. Mới có 3 truyện, muốn có truyện về bạn Tiểu Nguyệt này kinh Chương 18 Chuyện Hoàng Thư Lãng có cần chuyển vào khoa tâm thần hay không còn đang đợi giải quyết thì cha mẹ Lã Vọng Thú đã vào đến nơi, vì tránh xấu hổ và không muốn giải thích luôn, tôi vội vàng nhắm mắt giả vờ ngủ. Mọi chuyện xảy ra giờ đây tôi chỉ có thể dùng cảm giác để phỏng đoán, tôi nghe thấy một giọng nam, chắc là cha của Lã Vọng Thú, “Cảnh sát nói con lái xe khi say rượu, uống rượu rồi thì phải đợi tỉnh táo mới đi chứ, sao lại lái xe khi say rượu!” Lã Vọng Thú chắc chắn không phải do xương sườn đau không thể nói chuyện, chắc không muốn đối mặt với lời dạy bảo của cha nên im lặng không nói gì.
Một giọng nữ vang lên “Đừng nói nữa, bị thương cũng bị thương rồi, truy cữu nguyên nhân làm gì nữa?” “Nghe nói con còn đi cùng một cô gái nữa? Bị thương thế nào?” Cha Lã Vọng Thú hỏi, tôi vừa nghe đến tên mình, thật nhanh ngừng thở tiếp tục giả ngủ. “Không sao…” Tôi cảm thấy được tia nhìn của Lã Vọng Thú, trong lời nói mang theo ý cười, anh ta biết rõ tôi giả vờ ngủ. “Chính là người nằm ngay bên cạnh sao?” Mẹ Lã Vọng Thú hỏi, Tiểu Nguyệt đáp “Dạ, là nhân viên của anh, giữ trưa cùng nhau đi ăn cơm, trong nhà có chuyện gấp nên anh đưa cô ấy về, thế mới xảy ra chuyện.” “Đụng phải đầu sao, không sao chứ?” Mẹ Lã Vọng Thú ân cần hỏi, “Người nhà đã đến chưa? Tiểu Thú dù sao cũng phải cho người nhà người ta một lời xin lỗi a.” “Cô ấy một mình làm việc ở đây.” Lã Vọng Nguyệt nói, tôi đột nhiên cảm thấy bản thân thật đáng thương, mũi cay cay, nhưng lại không thể làm gì. Chồn nghiễm nhiên trở thành người ngoài cuộc, tôi hé mắt nhìn thấy anh ta đang ngẩn người, miệng mấp máy gì đó. “Nghỉ ngơi trước đi, chúng ta đi làm thủ tục nhập viện.” Mẹ Lã Vọng Thú nói “Tiểu Nguyệt, cô gái này tên là gì, dù sao cũng phải báo với người nhà cô ấy một tiếng, dù sao cũng là do chúng ta gây nên chuyện.” “Cô ấy tên…” Lã Vọng Nguyệt còn chưa nói ra, tôi chen vào, “Không có chuyện gì, không cần báo cho người nhà cháu biết.” Hai người trung niên mặt lộ vẻ kinh ngạc nhìn tôi, nghĩ lại hành vi của mình thật giống xác chết sống lại, cười cười xin lỗi “Cháu vừa tỉnh, thật sự không có chuyện gì, cháu chỉ là bị rách ra chút thôi.” “Cháu…” Cha Lã Vọng Thú nhìn chằm chằm vào mặt tôi “Nhìn rất quen.” “A?” Tôi có chút giật mình, mẹ Lã Vọng Thú cũng tới gần “Cháu tên gì?” “Cháu là Lục Tiểu Kê.” Tôi trả lời, trong lòng có chút khẩn trương. “A..” Cha Lã Vọng Thú kéo dài giọng, “Không sao, nhìn cháu Lục rất quen a.” Tôi cũng cười cười, lại nằm trở lại giường, cha mẹ Lã Vọng Thú và Tiểu Nguyệt rời khỏi phòng, trong phòng trở lại yên tĩnh. “Cô sợ thấy người lớn?” Lã Vọng Thú nói. Tôi bị anh ta uy hiếp, nhưng không muốn thừa nhận “Tôi chỉ muốn người nhà của anh và anh nói chuyện thoải mái nên không nói gì.” Không biết bắt đầu từ bao giờ, tôi không thể đối mặt với người lớn, mỗi lần gặp trong lòng tôi lại lo lắng. Hoàng Thư Lãng ngồi một bên ấn nút gọi y tá, một y tá đi đến “Có chuyện gì a?” “Tôi muốn đi ngoài, thỉnh giúp tôi một tay.” Mặt y ta đầy hắc tuyến, tôi nhanh chóng nói “Anh ta muốn đi toilet, cô cho anh ta vịn là được rồi.” Chồn vịn vào y tá đi khỏi cửa, ý ta ân cần hỏi “Tiên sinh, anh ngoài bị thương ở chân, đầu có bị đụng ở đâu không?” Lã Vọng Thú muốn ngồi thẳng dậy, xương sường bị thương đau khiến anh khẽ chau mày, dựa vào, quay đầu xem đầu bị băng kín của tôi, “Cô đúng là tuỳ thời tuỳ lúc không giữ được hình tượng hèn mọn của mình a?” “Hừ..” tôi khẽ hừ mũi, đắc ý liếc anh ta “Cảnh tượng trong dĩ vãng tôi doạ anh, hôm nay cũng vậy, Lã quản lý, anh cũng đừng nói mát tôi.” “Tôi tốt xấu gì cũng bị thương bên trong, nhìn không thấy.” Anh mỉm cười nói. “…” Được, cho là vết thương của tôi là không đáng được không? a “Cô…” Lã Vọng Thú đột nhiên mở miệng hỏi, tôi đang sờ miếng băng gạc ở đầu, quay đầu hỏi, “Chuyện gì?” Anh ngẩng đầu nhìn tôi “Lục Tiểu Kê, trong nhà cô có người thân theo truyền thống thư hương sao?” Tôi sững người, lắc đầu “Tôi? Người nhà tôi? Ha ha ha…” Tôi dùng sức cười, có đôi khi có những thứ tôi không đủ bản lĩnh che dấu, nói thế nào đây? Nhân sinh không cần giải thích. Lã Vọng Thú cười nhạo một tiếng “Cô sẽ không phải từ đầu đã hèn mọn bỉ ổi thế chứ?” Không biết đúng hay không, bởi vì tôi nhanh chóng chuyển đề tài, tôi nói “Đúng vậy đúng vậy, hèn mọn bỉ ổi không phải một ngày mà tạo nên? Tôi khi còn bé so với hiện tại còn hèn mọn bỉ ổi hơn, mặt mũi đen nhẻm, tóc tai bờm xờm, suốt ngày khóc lóc, nước mắt nước mũi tèm lem…” Nói xong tôi liền hối hận, sao có thể giải thích với anh ta chứ? Lén liếc nhìn người nào đó hào hứng đợi chờ, tôi liếm môi, xấu hổ nói “Cũng không phải là chuyện đùa…” Anh nhìn tôi, tôi thử thăm dò một câu “Tôi nói với anh rất đáng cười sao?” “Đáng cười với cô thành buồn cười.” Được lắm, anh hai, tôi đúng là phải nhìn lại anh, anh mà mở miệng thì đến Tống Tổ Đức cũng phải nghỉ việc.{Hana: Tống Tổ Đức – một cây bút phê bình nổi tiếng bạo miệng} “Không có lửa làm gì có khói.” Tôi nói, giọng nói khô khốc, không một tia tình vảm “Khói lửa còn chưa bùng lên tôi còn nhìn thấy, khi khói lửa bùng lên tóc, mặt cũng đen thui, thật may không thiêu cháy mặt luôn….” Tôi hàm hồ nói, Lã Vọng Thú im lặng, tôi ước gì anh ta không nghe, như thế tôi có thể không cần nói, quay đầu xem xét, người nào đó đang ngây ngốc “Này…” Tôi khẽ gọi một tiếng, không lẽ Lã quản lý mặc bệnh tự ngược? Rõ ràng không thích loại hèn mọn bỉ ổi như tôi, thế mà hết lần này đến lần khác đặt tôi bên người, hôm nay còn muốn nghe chuyện cũ hèn mọn bỉ ổi của tôi, không phải muốn hù tôi chứ? Làm bậy a…. Anh đột nhiên xoay người nhìn tôi, tôi cười nịnh nọt “Lã quản lý, dễ nghe không?” “Nhàm chán.” Người nào đó đột nhiên ném xuống hai chữ, kéo rèm ngăn cách hai giường lại, bỏ lại tôi với nụ cười cứng ngắc trên mặt. Lúc này y tá dìu chồn nhỏ về, anh nhìn khuôn mặt cứng đờ của tôi hỏi “Tiểu Kê, mặt em sao cười ngớ ngẩn vậy?” “Mẹ anh mới cười ngớ ngẩn ấy.” Ách, cả thế giới này ai không biết a, tôi cũng kéo rèm che giường mình lại, mỗ Lãng khóc thét “Anh nhiều lắm cũng chì là muốn hỏi thăm thôi, em sao phải độc miệng như thế?” Ngủ trên giường tôi mới phát hiện, bản thân tôi là người bị ngược và cũng là người đi ngược người. Lã Vọng Thú bị hèn mọn bỉ ổi của tôi ngược, tôi bị cái miệng quạ của anh ta ngược, không những thế tôi còn phát tiết lên chồn nhỏ, mà anh ta cũng không ngược trở lại tôi, có thể coi như anh ta là đối tượng ngược một chiều của tôi. Tôi động người người không động tôi, động người của tôi tôi không động, dựa vào, tôi phát hiện mình rất hay nói bậy, ngủ trên giường thiếu chút nữa không nén được muốn phun ra. Nói trắng ra, tôi là tự mình chuốc lấy. Buổi tối, Lã Vọng Thú vẫn không kéo rèm ra. Lúc trước tôi vẫn nghĩ anh sẽ phát minh ra gì đó để đả kích tôi, vậy mà giờ cảm thấy không đúng lắm, không giống như anh ta ngược tôi? Giống như tôi đang ngược anh ta thì đúng hơn, cả lúc ăn tối cũng không thèm kéo rèm ra. Trước kia tôi không hiểu sao người ta lại thích những người nhiệt tình hơn cái người có bản mặt lạnh băng, hôm nay coi như hiểu rõ, khuôn mặt nóng bỏng đến khó chịu cũng không khó chịu bằng khuôn mặt lạnh như cái mông. Tôi cẩn thận kéo rèm, “Lã quản lý, anh làm sao vậy?” Thì ra đang ngồi đọc báo, ghé mắt nhìn tôi, tròng mắt khẽ đảo, nhìn tôi thật sâu, sau đó tiếp tục đọc báo. Cảnh giới cao nhất của sự khinh bỉ a. Tôi mở khoé miệng vô cùng xoắn xuýt, chồn nhỏ ăn cơm no lại ngồi ngâm thơ, “….Biệt hữu u tình ám hận sinh, thử thời vô thanh thắng hữu thanh….” {hana: “别有忧愁暗恨生, 此时无声胜有声 – Biệt hữu u tình ám hận sinh, thử thời vô thanh thắng hữu thanh – Ôm sầu, mang giận ngẩn ngơ, tiếng tơ lặng ngắt, bây giờ càng hay” hai câu thơ trong Tiếng Đàn Trên Sông (Tỳ Bà Hành – Bạch Cư Dị) – Bản dịch thơ của Phan Huy Vịnh} “Câm miệng, không cho phép gào thét.” Tôi mang theo lửa giận phừng phừng nằm trên giường, hai hàng lệ từ khoé mắt rơi, đầu của tôi… đại khái là chấn động.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!