Cô đặt đĩa trái cây lên bàn, đưa tay lau hai hàng nước mắt đang không ngừng tuôn ra, miệng bất giác cười khổ, rồi lại tự nói với mình
“Buồn nôn sao!?...!Giả tạo sao?!! Từ Thánh Uy anh hiểu tôi được mấy phần, anh biết tôi được bao lâu mà có quyền nói ghét hay không ghét tính cách này của tôi chứ.
Sao mà khi nghe câu anh nói anh ghét tôi, ngực trái tôi lại nhói như thế này.
Cố Nải Di Nhược tôi điên thật rồi, tôi mất trí thật rồi…Cố Nải Di Nhược à Cố Nải Di Nhược…hahahaha”
Cô tự giễu cợt bản thân, hóa ra cảm giác đau vì tình là như thế, bất giác lại đưa tay sờ phần ngực trái của mình…
“Nhói thật…Tôi ghét cảm giác này, ghét cảm giác này…đau…đau thật này…Cố Nải Di Nhược mày mới tiếp xúc với người ta có một ngày hôm nay mà mày đã đặt tình cảm của mày vào người ta rồi…Cố Nải Di Nhược mày thật là tùy tiện mà”
Nói xong câu vừa rồi, cô ngã người tựa lưng vào ghế, mắt vừa nhắm cũng là lúc hai hàng nước mắt chảy ra.
Cảm nhận sự ươn ướt này, đưa tay chặn lại hai hàng nước mắt, bất giác cô bắt đầu cảm thấy khó hiểu về sự thay đổi của bản thân mình sau ghi cấy ghép tim.
Sau ca phẫu thuật năm đó, cô nhận ra bản thân mình càng lúc càng thay đổi, bản thân yếu đuối hơn trước, không những như thế mà sở thích cũng thay đổi một cách đầy khó hiểu.
Đặc biệt là lúc nhỏ cô rất thích Vũ Thần, nhưng lần này gặp lại anh ta, tim cô một chút cũng không rung động, thậm chí đôi lúc còn cảm thấy rất ngượng ép.
Nhưng khi tiếp xúc với hắn, không hiểu sao cô lại cảm thấy rất thân quen…Lúc vừa xuất viện sau ca phẫu thuật ghép tim, đêm nào cô cũng mơ thấy hình ảnh hắn, mơ thấy nụ cười của hắn, mơ thấy hắn nói gì đó, mơ thấy dáng vẻ đau khổ của hắn gọi tên ai đó…rất đau lòng…Rốt cuộc những hình ảnh này cố liên quan gì đến trái tim?
…….Cùng lúc này ở phòng ngủ của hắn………
Cánh cửa vừa đóng lại cũng là lúc hắn ngã khụy xuống sàn, gương mặt lạnh lùng hằng ngày của hắn ngay lúc này lộ rõ sự mệt mỏi và bất lực, lực tay vô thức siết chặt lấy bức ảnh mà hắn đã ngắm rồi khóc không biết bao nhiêu lần.
Đôi mắt hơi ướt của hắn chăm chú nhìn bức ảnh đang nằm yên vị trên tay, giọng trầm trầm của hắn không nhanh không chậm mà cất lời một cách đầy bi thương
“Rõ ràng là trong tim cả hai đều có nhau.
Vậy cớ gì mà em lại dùng cách tàn nhẫn như thế để đối xử với anh…Châu Thanh Kha, em vô tâm, em tàn nhẫn thật!! Em đến để dạy anh cách yêu một cô gái, vậy sao khi em đi, em lại không dạy cho anh cách để quên một người là như thế nào, chẳng phải lúc em mất em đã nói là ‘hãy quên em đi, hãy đối tốt với cô gái sau này của anh’, em không dạy anh cách quên em thì anh biết đối tốt với người ta như thế nào chứ.
Tại sao em lại cố năng lực khiến anh thất điên bát đảo vì em như thế, anh nhớ em đến phát điên mất…Quên em…anh không làm được! Anh đã cố rồi…nhưng anh không làm được…anh không làm được”
Hắn khổ sở, chật vật che giấu nội tâm suốt cả một ngày như thế, cuối cùng vẫn không thể che giấu hết mọi tâm tư trước tấm ảnh cô gái nhỏ ấy…thật khiến hắn cười ra nước mắt…hắn lại cười rồi tự nói như kẻ say
“Em nói xem người cười ra nước mắt là tâm trạng đang vui mừng hạnh phúc hay là đau đến thấu tận tâm can”
Nói xong câu vừa rồi cũng là lúc hai mắt đỏ ngầu của hắn vô thức chảy ra hai giọt nước mắt.
Bạn đang đọc bộ truyện Sợi Xích Vô Hình tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Sợi Xích Vô Hình, truyện Sợi Xích Vô Hình , đọc truyện Sợi Xích Vô Hình full , Sợi Xích Vô Hình full , Sợi Xích Vô Hình chương mới