Jinwoo bước về văn phòng hội Ahjin, lòng vui phơi phới.
Khuôn mặt tươi tắn của anh hướng về phía trước và như thường lệ, anh đang tranh thủ thực hiện nhiệm vụ hàng ngày của hệ thống, trong lúc đến văn phòng.
ring ~
[Đã chạy đủ 10km]
Mặc dù Jinwoo đã giết bức tượng thiên thần – người thiết kế hệ thống, nhưng tình hình không có gì
thay đổi.
Hệ thống vẫn được duy trì và các nhiệm vụ hàng ngày vẫn xuất hiện ngay khi anh thức dậy vào mỗi buổi sáng.
Hiện tại, Jinwoo cũng trong trạng thái tốt nhất.
Cũng nhờ ‘Hắc tâm’, cơ thể anh tràn đầy sức sống…
Nhưng …
Có vài câu hỏi vẫn chưa được giải đáp.
‘Cảnh tượng trong “bộ nhớ” là gì?’
Jinwoo hiểu rằng đó là điều kiện để có được ‘trái tim đen’, nhưng những ý nghĩa khác vẫn là điều bí ẩn.
Và vị Hoàng đế đó là ai?
Trong lúc Jinwoo chìm vào suy tưởng, đột nhiên…
“Này, đợi một chút!”
“Ngài Yoo Jinho! Cho chúng tôi hỏi vài câu thôi!!”
Những tiếng ồn từ xa vọng vào tai Jinwoo. Sau đó, anh thấy một đám đông phóng viên tụ tập trước tòa nhà.
Yoo Jinho đang bị họ bao vây, và khuôn mặt cậu ta lộ rõ vẻ bất lực. Có lẽ Jinho bị tóm trên đường đi làm.
Các phóng viên đã bủa vây Jinho bằng hàng tá câu hỏi.
“Anh có biết gì về thảm họa của Hội Thợ săn không, Yoo Jinho?”
“Là hội phó của Ahjin, xin hãy nói điều gì đó đi.”
“Tại sao thợ săn Sung Jinwoo lại biết trước chuyện này?”
“Nhật Bản đang trong tình thế hỗn loạn, Sung Jinwoo có định giúp đỡ Nhật Bản không?”
Huh
Jinwoo lẳng lặng cúi đầu.
Các phóng viên không thể phỏng vấn Jinwoo, vì vậy họ bao vây Yoo Jinho để moi thông tin. Jinwoo nghĩ anh cần giúp đỡ Jinho, nhưng sau khi quan sát kỹ, anh dừng lại.
Tsk,
Jinwoo bật cười. Với nhãn lực phi thường, anh nhìn thấy rõ nét mặt của Jinho và nhận ra rằng biểu hiện của Yoo Jinho không tệ.
Dù bối rối, nhưng Jinho vẫn đang tỏ ra cứng rắn và đối đáp với cánh phóng viên.
‘Jinho, cậu thích điều này, phải không?’
‘Mình nên làm gì bây giờ nhỉ? Sử dụng Tàng hình để đến văn phòng bang hội trong im lặng, hay trở về nhà?’
Tuy nhiên, ngay lúc đó, một chiếc xe dừng lại phía sau Jinwoo.
Kétttt-!
Một trong những cửa sổ của chiếc xe mở ra.
“Ngài có phải là thợ săn Sung Jinwoo?”
Nghe giọng nói của người đàn ông lạ mặt, Jinwoo định quay đi.
Nhưng…
‘Cái gì?’
Jinwoo tròn mắt khi nhìn thấy chủ nhân của giọng nói.
“Phải, chính là tôi”
Ngay khi nhìn thấy Jinwoo, người đàn ông đó liền bước ra khỏi xe.
Jinwoo thậm chí không cần phải lục lọi trí ký ức để nhớ tên ông ta.
Theo một nghĩa nào đó, đây là một nhân vật khá gần gũi với Jinwoo.
“Tôi là chủ tịch của tập đoàn Yoo-Jin, rất vui được gặp cậu, thợ săn Sung Jinwoo.”
Đó là Yoo Myunghan.
Sau đó, Yoo Myunghan cúi đầu. Một lời chào lịch thiệp, trang trọng và đứng đắn.
Jinwoo vô cùng ngạc nhiên trước hành động của ngài chủ tịch tập đoàn.
‘Đây là một lời chào thực sự’, anh nghĩ.
Jinwoo không ngờ mình lại được chủ tịch của một tập đoàn lớn cúi chào như vậy. Đáp lại, anh cũng ngả người về phía trước.
“Tôi là Sung Jinwoo.”
Sau khi phần giới thiệu ngắn gọn kết thúc, Yoo Myunghan nói.
“Trước hết, tôi xin lỗi vì đã không liên lạc trước với cậu. Nhưng nếu không phiền, cậu có thể dành cho tôi chút thời gian không?”
“…”
Một lời đề xuất lịch sự.
Nếu ông ta muốn liên lạc với Jinwoo, ông ta có thể nhờ con trai mình mà không cần phải đến tận nơi gặp anh. Tại sao chủ tịch Yoo Myunghan phải thân chinh đến đây?
Cố kìm nén thắc mắc, Jinwoo hỏi.
“Có chuyện gì vậy thưa ngài?”
Yoo Myunghan trả lời với vẻ ngại ngần.
“Thật khó để nói ở đây.”
‘Hmm’
Jinwoo, với mũ trùm kín đầu và bộ đồ thể thao, lặng lẽ nhìn Yoo Myunghan.
Có lẽ ông không thể nói ra những chuyện quan trọng ở lề đường, nơi tấp nập người qua lại.
Jinwoo hiểu điều đó.
Tuy nhiên, anh trả lời.
“Tôi không có gì quan trọng để trò chuyện với ngài…”.
Anh không thể đoán được chủ đề của cuộc trò chuyện.
‘Phải chăng ông ấy sẽ muốn nói về Yoo Jinho, con trai thứ hai của ông ta, đang là Hội phó của Ahjin?’
Trong lúc Jinwoo chần chừ nghĩ ngợi, một số người qua đường đã nhận ra vị chủ tịch. Thậm chí có người đã lấy điện thoại di động ra, định chụp ảnh.
Chủ tịch Yoo Myunghan cảm thấy hơi sốt ruột khi đám đông bắt đầu tập trung vào ông. Tuy nhiên, nếu Yoo Myunghan bỏ lỡ cơ hội này, ông sẽ khó nói chuyện lại với Jinwoo.
Ông có lý do cần thiết để gặp riêng Jinwoo. Vì vậy, ông thu hết can đảm và nói.
“Thợ săn Sung, cậu có thể đi với tôi không? … Những gì tôi nói với cậu sẽ không tệ đâu.”
Jinwoo đột nhiên nhìn sang phía bên Jinho.
Giữa vòng vây của các phóng viên, có thể thấy Yoo Jinho đang hạnh phúc …
Để tiếp tục thấy điều đó …
Một lần nữa, Jinwoo nuốt nụ cười của mình. Dường như Jinho hôm nay cũng bận rộn.
Sau bài kiểm tra vừa qua, Jinwoo nghĩ rằng đã đến lúc phải nghỉ ngơi một chút.
Sau đó, Jinwoo gật đầu.
“Được”
“Cảm ơn cậu”
Chủ tịch Yoo Myunghan cúi đầu và mở cửa sau xe cho Jinwoo. Cảnh tượng đó khiến anh thực sự ngạc nhiên.
“Xin mời.”
Khi Jinwoo lên xe, vị chủ tịch trở về phía bên kia ngồi cạnh Jinwoo. Chiếc xe bốn chỗ này rộng đến nỗi, dù Jinwoo và Chủ tịch đều cao lớn, họ vãn có thể ngồi thoải mái.
Ngay trước khi khởi hành, Jinwoo hỏi.
“Chúng ta đi đâu?”
“Không có nơi nào cụ thể. Nếu có bất cứ nơi nào mà thợ săn Sung Jinwoo cảm thấy thoải mái hơn thì…”
Jinwoo lắc đầu và tài xế của Yoo Myunghan khởi động xe. Ông lại nhìn Jinwoo.
“Tôi biết biết một nơi yên tĩnh để trò chuyện mà không ai chú ý đến, tôi sẽ đưa cậu đến đó.”
Jinwoo dựa lưng vào tấm đệm. Có lẽ đó là một chiếc xe đắt tiền, vì vậy chiếc đệm êm đến bất ngờ.
Chiếc xe di chuyển mà không phát ra âm thanh nào. Không lâu sau, họ đã đến nơi.
“Đến rồi, thợ săn Sung”, Yoo Myunghan nói.
Sau đó, vệ sĩ đến mở cửa cho chủ tịch, nhưng Yoo Myunghan lắc đầu. Sau đó, người đàn ông tiến sang phía Jinwoo đang ngồi và mở cửa. Khi Jinwoo rời khỏi xe, anh nhìn lên tòa nhà cao tầng.
‘Chắc chắn đó là nơi cuộc nói chuyện diễn ra’, anh nghĩ thầm.
Ngay lúc đó, một đội vệ sĩ tập trung quanh chủ tịch và Jinwoo. Trong lúc anh đang bối rối, họ cúi đầu 90 độ.
“Chào mừng ngài”
“Chào mừng ngài”
Cả 6 người đồng thanh cất tiếng chào.
Họ phải tập luyện bao lâu để nói đều như vậy nhỉ?
“Mời vào, thợ săn Sung.”
Chủ tịch Yoo Myunghan dẫn đường cho anh tiến vào tòa nhà.
Gần đỉnh tòa nhà, các cửa sổ được dán chữ “Tập đoàn kỹ thuật và xây dựng Yoo Jin”.
“…”
Thấy bóng Chủ tịch, các nhân viên chạy đến chào ông.Yoo Myunghan giữ khuôn mặt vô cảm và gật đầu đáp lại lời chào của mọi người.
Một người đàn ông tầm cỡ.
Chủ tịch Yoo có khí chất không thua gì Chủ tịch Go Gunhee của Hiệp hội thợ săn.
Jinwoo im lặng đi theo Yoo Myunghan, vừa đi vừa đánh giá người đàn ông này.
Trong khi đó, những nhân viên cúi chào Yoo Myunghan tỏ ra ngạc nhiên khi nhìn thấy Jinwoo, người đang đi bên cạnh Chủ tịch của họ.
‘Ai vậy?’
‘Gì? Anh ta…?’
‘Đừng nói là…?’
Các nhân viên xôn xao bàn tán về người thợ săn hạng S. Họ nhận ra Jinwoo, khi anh cởi mũ trùm đầu và bước vào tòa nhà.
Thợ săn hạng S và doanh nhân số 1 Hàn Quốc đã cùng nhau bước vào trụ sở của tập đoàn Yoo Jin.. Ai mà không ngạc nhiên cơ chứ?
‘Huh!’
Đôi mắt của những người nhân viên mở to. Họ không hiểu tại sao thợ săn Sung Jinwoo lại ở cùng với chủ tịch.
Trong lĩnh vực của mỗi người, cả hai đều là những cá nhân giỏi nhất tốt nhất. Đó là một cảnh tượng đáng ngưỡng mộ khi họ đứng cạnh nhau, dù khoảng cách tuổi tác giữa họ khá lớn.
Sau khi băng qua đại sảnh, họ leo lên thang máy điều hành đang mở cửa chờ sẵn.
Thấy Chủ tịch Yoo im lặng, Jinwoo cũng không nói gì. Thang máy dừng lại và họ đi thẳng đến văn phòng của chủ tịch.
Ting-!
Trước cửa, Thư ký Kim, người được biết đến như là cánh tay phải đắc lực của Chủ tịch Yoo, đang đứng chờ.
Cô nhanh chóng cúi chào Jinwoo Chủ tịch Yoo.
“Tôi xin lỗi, thưa ngài, một vị khách đang đợi bên trong.”
“Một vị khách?”
Khuôn mặt của chủ tịch Yoo Myunghan cứng đờ ra.
“Không phải tôi đã nói với cô rằng, tuyệt đối không để ai vào đây lúc tôi vắng mặt sao?”
Kim không bao giờ phạm sai lầm. Do đó, khuôn mặt của Chủ tịch Yoo ngạc nhiên hơn là tức giận.
Kim đáp lại bằng vẻ mặt bối rối:
“Vâng, tôi cũng nói như vậy, nhưng ông ta rất cứng đầu …”
“Huh”
Yoo Myunghan nhanh chóng nhận ra vị khách đó là ai.
Vừa lắc đầu, ông vừa chỉ vào Jinwoo như có ý gọi anh vào phòng.
“Không có gì đặc biệt, vì vậy cậu không cần phải lo lắng về điều đó.”
Đột nhiên, cánh cửa văn phòng của chủ tịch mở ra.
Một ông già đang ngồi trên ghế sofa và đang đọc báo.
“Tại sao anh không thể liên lạc được với chú vậy? Chú hủy cuộc hẹn này hơi bị đột ngột đó.”
Đó là Yoo Seokho, người anh trai nổi tiếng của chủ tịch Yoo Myunghan, với chiếc trán hói đến mức nhẵn bóng.
Yoo Myunghan cau mày nhìn anh trai mình.
“Không phải anh nói hôm nay anh có việc quan trọng phải làm sao? Bây giờ em đang bận, nên chúng ta nói chuyện sau nhé.”
“Không, dù anh bận, anh vẫn biết chính xác lịch trình của chú là gì.”
Đang cao hứng, Yoo Seokho ngừng nói ngay lập tức.
“Huh, cái gì?”
Ông ta nhìn thấy người bên cạnh Chủ tịch Yoo …
Người bình thường sẽ nghĩ tới những tấm ảnh trên báo chí và tin tức, nhưng khi Yoo Seokho thì khác. Ông nhớ đến bức ảnh trên trang cá nhân của con gái mình.
Trong trí nhớ của ông, hai người trông khá thân thiết.
‘Có thật là Sung Jinwoo đó không?’
Để xác nhận điều đó, ông mở tờ báo ban nãy, so sánh bức ảnh trên trang bìa với khuôn mặt của chàng trai đang đứng đằng kia.
Jinwoo hơi xấu hổ, nhưng anh không thể thô lỗ với người đàn ông đầu trọc mà anh chưa biết tên này.Lý do rất đơn giản.
‘Bởi vì đôi mắt của ông trông rất giống Yoo Jinho?’
‘Phải chăng đây chính là dáng vẻ của Yoo Jinho khi cậu ta già đi … và bị hói?’
Trong đầu Jinwoo, Yoo Seokho chính là hình ảnh của một Yoo Jinho già nua.
Thế rồi, “Jinho già”bất ngờ đưa tay ra với một nụ cười lớn bất chấp sự ngạc nhiên của em trai ông ta.
“Rất tốt! Thợ săn Sung Jinwoo!”
“Hả”.
Yoo Seokho bất ngờ nắm lấy tay anh.
Yoo Seokho chào đón nồng nhiệt và tự giới thiệu mình như thể ông ta đang đối diện với một người mà lâu rồi ông ta không gặp.
“Chắc cậu đã biết, tôi là Yoo Seokho, chủ tịch của một công ty dược phẩm”.
Đáp lại cử chỉ thân thiết của Yoo Seokho, Jinwoo vui vẻ trả lời.
“Ồ, vâng, thật tốt khi gặp ngài.”
Chủ tịch Yoo Myunghan trợn mắt nhìn hai người.
Sau đó, Yoo Seokho nhún vai và ưỡn ngực như thể đang đối diện với chàng rể tương lai.
‘Cậu ta biết mình sao? Đây là người đàn ông mà con gái mình gặp gỡ, phải không?’
Là Chủ tịch của một công ty dược phẩm hàng đầu, dĩ nhiên ông đang tìm kiếm một chàng trai xứng đáng với con gái mình. Và đây chính là mẫu người mà ông đang tìm kiếm.
‘Có rất ít người đàn ông như vậy ở Hàn Quốc.’ Yoo Seokho nghĩ…
Khi thấy con gái mình thân thiết với Sung Jinwoo, ông không thể giữ bình tĩnh vì quá hạnh phúc.
Sau đó…
Nhìn Jinwoo và Yoo Seokho vồn vã chào hỏi nhau, biết nhau, Chủ tịch Yoo Myunghan quay sang anh trai mình và nói với giọng hờn dỗi.
“Chà chà, hai người quen biết nhau sao?”
Nghe vậy, Yoo Seokho buông tay Jinwoo và nói: “Chú nói rằng chú đang cần thảo luận vấn đề gì đó với chàng trai này, vậy anh đi đây.”
Yoo Seokho rời khỏi văn phòng với một nụ cười hài lòng. Trước khi đi qua Jinwoo, ông thì thầm vào tai anh.
“Và thợ săn Sung Jinwoo.”
“Vâng?”
“Cậu có thể đến gặp tôi bất cứ khi nào cậu muốn, tôi luôn sẵn sàng đón tiếp cậu.”
“…”
‘Có thể gặp ông ta bất cứ khi nào sao?’
‘Luôn sẵn sàng đón tiếp?
“Huha, huhahahaha”
Sau tràng cười dài, vị chủ tịch Công ty dược phẩm biến mất như một cơn gió.
Cùng lúc đó.
Chủ tịch Yoo Myunghan đã hỏi Jinwoo một cách cẩn thận:
“Sao cậu lại quen anh trai của tôi …?”
Khi nghe câu hỏi của ông, Jinwoo bình thản đáp lại.
“Đây là lần đầu tiên tôi gặp ông ấy.”
Khuôn mặt của Yoo Myunghan cứng lại khi nghe câu trả lời.
Sau cùng,Chủ tịch Yoo cũng có thời gian riêng để tiếp khách. Ông lập tức mời Jinwoo ngồi xuống.”Xin mời ngồi.”
Yoo Myunghan ngồi xuống phía bên kia.
Thư ký Kim quay sang hỏi chủ tịch.
“Ngài có muốn một tách trà không?”
“Không cần, còn cậu thì sao, cậu thợ săn?”
“Không, cám ơn.”
Jinwoo cũng lắc đầu.
Rồi Yoo Myunghan nói to.
“Cô có thể cho chúng tôi không gian riêng một chút chứ, Kim? tôi có vài điều muốn nói với cậu thợ săn đây.”
“Vâng, thưa ngài”
Hiếu ý, Thư ký Kim rời khỏi phòng và đóng cửa lại.
Kể từ bây giờ, không nhân viên nào được phép vào phòng, cho đến khi Chủ tịch ra lệnh.
Cuộc họp này vô cùng quan trọng.
“…”
“…”
Giống như lúc ở thang máy, một sự im lặng tràn ngập căn phòng. Nhưng mức độ nghiêm trọng thì khác hẳn.
Ngay cả Yoo Myunghan cũng cần thời gian để sắp xếp từ ngữ.
Đó không phải là một cuộc trò chuyện dễ dàng.
Sau vài phút trầm lặng, chủ tịch Yoo Myunghan mở miệng một cách khó khăn.
“Thợ săn Sung…”
“Vâng”
Yoo Myunghan rút ra một tấm séc ông đã chuẩn bị từ trước. Đó là một tấm séc ngân hàng độc quyền được đứng tên bởi chính tập đoàn Yoo-Jin.
Tuy nhiên, nó khác với tấm séc thông thường.
Trên tấm séc không có một con số nào cả. (Note: Ý là “vô hạn”).
Và ông đưa nó cho Jinwoo.
Trans: Moon
Edit: Linye
Chân thành cảm ơn bạn Reycord đã đóng góp bản dịch!
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!