Chiếc trực thăng thuộc Cục Thợ săn FBH dừng lại tại một biệt thự sang trọng.
Phành phạch
phành phạch
phành phạch
Chủ sở hữu của căn biệt thự, đang thưởng thức bữa ăn xế. Nhìn thấy chiếc trực thăng qua cửa sổ, ông ta dừng cắt miếng bít tết.
“Tôi nhờ là không hẹn ai cả”
“Tôi sẽ đi kiểm tra, thưa ngài.”
Người quản gia nghiêng đầu và ra ngoài kiểm tra.
Tuy nhiên, khi nhìn ra cửa sổ và thấy hai người rời khỏi chiếc trực thăng, chủ nhân ngôi biệt thự đột nhiên căng thẳng.
‘Lại chuyện phiền phức gì rồi’
Người quản gia đang mang một chiếc đĩa ra, bỗng giật mình khi nghe lời nói của chủ nhân ngôi biệt thự.
Chủ nhân của biệt thự này là một trong những thợ săn giỏi nhất thế giới, chỉ có năm người tồn tại.
Christopher Reed, một Thợ săn Cấp quốc gia.
Thấy hai người xồng xộc bước vào, viên quản gia hét lên:
“Ngài Chris …”
“Tôi biết rồi”.
Chris ngăn viên quản gia lại. Anh ta lẳng lặng đứng dậy và chào một người đàn ông trung niên vừa bước vào.
Chris cúi đầu chào.
“Lâu rồi không gặp, ngài, Cục Phó. Và…”
Đôi mắt của Chris hướng về một người phụ nữ da đen đứng đằng sau trợ lý của anh ta.
“Quý bà Selner”
Chuyện Cục phó của FBH ghé thăm Chris không có gì lạ. Nhưng khi ông đến cùng quý bà Selner, đó lại là một vấn đề khác.
Cục Phó nhìn xung quanh với khuôn mặt bồn chồn lo lắng. Ông vừa vuốt cằm vừa nói.
“Tôi có điều quan trọng cần bàn bạc, ngài có thể mời mọi người ra ngoài một chút được không?”
‘Biết ngay mà’.
Chris có cảm giác rằng anh ta sẽ gặp rắc rối.
Nếu người khách chỉ là vị Cục phó kia, có lẽ Chris sẵn sang cho ông ta ngồi chờ thêm vài giờ và tận hưởng nốt buổi chiều thảnh thơi của mình.
Tuy nhiên…
Anh ta không thể làm thế với quý bà Selner.
Chris liếm mép, nhấm nháp mùi vị của rượu vang trong miệng, búng ngón tay gọi người quản gia và thì thầm.
“Hãy chắc chắn rằng không ai vào phòng tôi cho đến khi họ rời đi.”
“Vâng, thưa ngài”.
Người quản gia nghiêng đầu và gọi tất cả mọi người, bao gồm cả anh ta ra ngoài. Sau đó, anh ta đi ra, đưa cả hai tay đóng cửa lại và cúi đầu lần nữa.
Chris gật đầu và cánh cửa im lặng khép lại.
Cuối cùng, chỉ còn lại ba người ở trong phòng: Chris, Michael Connor và Selner.
Chris nhìn họ và cười. Anh ta biết rằng khi một số vấn đề nghiêm trọng xảy ra, việc Cục thợ săn gọi anh ta là chuyện bình thường.
Về phần quý bà Selner, Chris cũng biết rất nhiều về bà ấy.
‘Chà, họ đang nhìn mình.’
Anh ta không thể để 2 người họ đứng được.
Chris kéo hai cái ghế khỏi bàn và nói. “Mời hai người ngồi xuống.”
Khi phó cục trưởng và quý bà Selner ngồi xuống, Chris ngồi xuống một chiếc ghế khác.
“Vậy…”
Chris mỉm cười và nói.
“Tại sao hai người lại đến đây?”
Khi nghe câu hỏi của Chris …
Quý bà Selner nhìn sang Cục phó. Michael Connor gật đầu và quý bà Selner bắt đầu mở miệng.
Ngay lúc đó, Chris giơ tay ngắt lời.
“Nếu quý bà nói với tôi …”
Khuôn mặt anh ta lộ vẻ ngang tàng.
“Nếu quý bà đến đây để đề nghị tôi xử lý cái cổng hạng S mới xuất hiện, thì xin nói luôn, tôi sẽ từ chối”
Một lời từ chối đầy quyết đoán.
Chris đã khẳng định chắc như định đóng cột, rằng không ai có thể thuyết phục anh ta.
“Như quý bà đã biết, chính phủ Hoa Kỳ đã hứa với tôi, rằng họ sẽ cho tôi quản lý tiểu bang này một đất nước riêng, vì vậy tôi có quyền từ chối yêu cầu của chính phủ Hoa Kỳ. Và như tôi đã thông báo trước cho quý bà, tôi không tham gia cuộc đột kích này”.
Một người được đối xử ngang hang như một đất nước.
Dù không chuẩn xác cho lắm, nhưng mỗi Thợ săn cấp quốc gia đều được gọi bằng biệt danh ‘Quốc gia sống’ nhờ sức mạnh phi thường của họ, cũng như địa vị tối cao mà đất nước đó dành cho họ.
Tất nhiên, dù được gọi là ‘quốc gia sống’ hay gì đi nữa, họ vẫn nên phục vụ đất nước của mình khi nhận được một lời đề nghị như vậy.
Tuy nhiên, có một lý do khiến Chris từ chối.
Anh ta được thông báo rằng Thợ săn Hạng S số 1 Hoa Kỳ sẽ tham gia. Vì vậy, anh ta nghĩ rằng mình không cần tham gia cuộc đột kích này làm gì cho mất công.
Dù cục phó và quý bà Selner cố gắng thuyết phục đến mấy đi chăng nữa, anh ta cũng không có ý định rút lại quyết định này.
Tuy nhiên, trái với dự đoán của Chris, quý bà Selner chậm rãi nói.
“Tôi không đến đây để mời ngài tham gia đột kích cổng hạng S, ngài Chris, tôi có một vấn đề nghiêm trọng hơn nhiều.”
Bây giờ Nhật Bản đang trên bờ vực sụp đổ vì một ngục tối hạng S xuất hiện ngay giữa Thủ đô Tokyo.
‘Có một vấn đề nghiêm trọng hơn nhiều so với hầm ngục hạng S xuất hiện ở Nhật Bản sao?’
Chris cúi xuống quý bà Selner.
“Vấn đề nghiêm trọng đó là gì?”
Người phụ nữ ngập ngừng và nói một cách khó khăn.
“Ngài Chris … ngài có thể bị giết bởi ai đó trong tương lai gần.”
Sự im lặng tĩnh mịch bao trùm căn phòng trong vài phút.
Không chỉ cục phó hồi hộp, mà cả bà Selner cũng vậy. Sau khi nói ra điều đó, bat a vội lấy khăn tay ra để lau mồ hôi trên trán.
Đột nhiên …
“Quý bà Selner.”
Giọng của Chris trầm xuống.
“Tôi chưa bao giờ quên ân tình của quý bà.”
Thực tếế, nhờ vào kỹ năng của quý bà Selner, Chris càng trở nên mạnh mẽ hơn. Anh ta đã vượt qua giới hạn của chính mình, giới hạn mà anh ta nghĩ sẽ không bao giờ vượt qua.
Nhưng…
Điều đó không có nghĩa là bà ấy có thể nói luyên thuyên trước mặt anh ta.
Chris hỏi.
“Nói cho tôi biết, ai sẽ giết tôi trong tương lai gần? Là ai.”
Quan trọng hơn cả, ai dám gây sự với một Thợ săn Cấp quốc gia?
Một con mèo không thể đánh bại một con sư tử.
Điều duy nhất có thể giết chết một con sư tử là một con sư tử khác.
Nhưng Chris tự tin rằng anh ta sẽ không thua, ngay cả khi anh ta phải chiến đấu với những thợ săn cấp quốc gia khác.
Thấy cơn giận của Chris sắp bùng nổ, quý bà Selner tiếp tục giải thích.
“Vài ngày trước, tôi có một giấc mơ về ngài.”
“Giấc mơ?”.
“Phải”.
Quý bà gật đầu.
Chris sững sờ, nhưng quý bà Selner tiếp tục giải thích …
“Trong giấc mơ của tôi, người đàn ông tôi nhìn thấy là ngài.” “Này, thưa bà”
Chris không thể chịu đựng được nữa và cao giọng.
“Quý bà đã bay một quãng đường dài đến đây chỉ để nói với tôi những điều vô nghĩa trong mơ?”