Tín Quốc công chúa vừa nói xong thì cái tráp trên bàn, cùng cây trâm trong tráp bỗng chốc bị lu mờ.
Cẩn tần cũng thấy rất bất ngờ, nhưng nàng phản ứng nhanh, lập tức thu lại vẻ bất ngờ trong nháy mắt, cười nói: "Điện hạ nhìn kỹ lại đi xem, đây là cây trâm mà vị tiểu thư Trịnh gia kia từng dùng qua đấy."
Minh Tô duỗi tay, lấy cây trâm ra khỏi hộp, nhìn sơ qua một chút rồi lại ném về tráp.
Nhưng cũng không biết là nàng ấy tin hay là không tin nữa, hay căn bản là chán ghét này cây trâm vàng này nên không muốn chạm vào nhiều hơn.
Hôm nay Cẩn tần để đây là đã có chủ ý kết giao với công chúa, nhưng nếu là công chúa cho rằng này cây trâm vàng không phải là vật của Trịnh thị thì có nghĩa nàng đang giễu cợt công chúa, đừng nói là kết giao chỉ sợngược lại còn kết oán đấy.
"Điện hạ khoan dung." Cẩn tần vội vàng nói, "Cây trâm này là bốn ngày trước có người đem cầm trong tiệm cầm đồ, cả cây trâm đều đã cũ hết rồi, không đáng giá gì cả.
Nhưng quản sự của hiệu cầm đồ lại có một đôi mắt tinh tường, nhìn thấy phía trên có khảm bạch ngọc thì biết ngay là vật bất phàm, bèn báo ngay cho chủ nhân.
Chủ nhân của hiệu cầm đồ đó vừa hay lại quen biết với huynh trưởng của thần thiếp, sau khi có được cây trâm thì tặng cho huynh trưởng của thần thiếp."
Minh Tô cầm chung trà lên, trà trong chung đã lạnh, nàng nhấp một ngụm, đã mất kiên nhẫn.
Trịnh Mật thầm thở dài một tiếng, tâm trạng sa sút, kiên nhẫn cũng mất dần.
Nàng đã quen tới việc để ý Minh Tô, bèn nói: "Đưa tặng huynh trưởng ngươi rồi sao nữa? Cẩn tần, ngươi nói vào trọng tâm đi."
Nàng vừa nhắc nhở thì Cẩn tần lập tức phát hiện mình nói quá vụn vặt, vội vàng sắp xếp lại lại lời quan trọng: "Trên cây trâm này có khuê danh của Trịnh thị, huynh trưởng một mặt đi tìm kẻ hầu cũ của Trịnh gia, đúng là vật của Trịnh thị, mặt khác thì đi tìm người cầm đồ nọ.
Người nọ là sĩ tử nhập kinh, mới vào kinh được ba ngày thì đã hết sạch tiền bạc, nên phải đi cầm để có lộ phí.
Theo như hắn nói thì hắn đoạt được cây trâm tay từ tay một con bạc ở Dung thành vào nửa tháng trước......"
Nàng theo cơ sở nói đến đoạn này nhưng sắc mặt Minh Tô vẫn lạnh nhạt như cũ.
Cẩn tần không khỏi sốt suột, giọng điệu cũng gấp gáp, tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều, tên con bạc kia là gì, ở đâu đều nói hết.
Vừa dứt lời thì nàng nói tiếp: "Huynh trưởng thần thiếp vô cùng ngưỡng mộ điện hạ, sớm đã có lòng muốn dốc sức nhưng khổ nỗi lại không có đường vào, không thể gặp mặt điện hạ để tỏ lòng trung này.
May được trời thương, để huynh ấy có được cây cây trâm này, tất nhiên là vui mừng quá đỗi nên lập tức tốn nhiều công sức đưa vào cung, mượn tay thần thiếp dâng lên.
Huynh trưởng không bao giờ dám lừa gạt điện hạ."
Minh Tô chậm rãi đặt chung trà xuống, cũng không nói là tin hay không.
Cẩn tần lại càng khẩn trương, chỉ sợ lần này khéo quá hóa vụng, không thể kêt giao với điện hạ thì thôi đi, còn đắc tội ngài ấy nữa.
Ngay cả Trịnh Mật cũng không nhìn ra rốt cuộc là trong lòng Minh Tô đang nghĩ gì.
Trong phút chốc, cả điện yên tĩnh, Cẩn tần bối rối nhìn Minh Tô, Trịnh Mật cúi đầu chơi chung trà, cũng chờ Minh Tô mở miệng.
Thẳng đến một lúc sau, Minh Tô mới thản nhiên gõ tay lên bàn con, nói: "Ngày mai phủ cô có yến, để huynh trưởng ngươi tới đi."
Cẩn tần mừng rõ, suýt chút nữa đã quên thân phận muốn quỳ lạy Minh Tô, luôn miệng nói: "Đa tạ điện hạ, ngày mai huynh trưởng nhất định sẽ đến phủ sớm để thỉnh an điện hạ." Nói xong nàng ta liếc nhìn hoàng hậu, lại đứng dậy nói: "Thần thiếp không dám trì hoãn nữa, nương nương và điện hạ thong thả, thần thiếp xin cáo lui trước."
Dứt lời, hành lễ, rồi vịn tay cung nữ lui xuống.
Khi đến là khách không mời mà đến, khi về thì lại hấp tấp.
Trịnh Mật thầm nghĩ, tính tình vị Cẩn tần này thật xốc nổi.
Cẩn tần vừa đi, Minh Tô cũng đứng lên, tay cầm cái tráp kia, nói: "Chuyện nương nương nghe được ngoài cửa, nếu có ý thì có thể sai người truyền lời đến Trinh Quán Điện."
Điện Trinh Quán là nơi nàng khi còn nhỏ, cách điện Nhân Minh không xa lắm.
Tuy bây giờ nàng đã có phủ đệ ở ngoài cung, nhưng Trinh Quán điện vẫn là như cũ, thi thoảng nàng sẽ đến ở lại trong điện vài ngày.
Trịnh Mật gật đầu, Minh Tô là đang nói đến chuyện hợp tác với nàng.
"Vậy nhi thần xin cáo lui trước." Minh Tô nâng tay áo.
Trịnh Mật nói: "Công chúa đi cẩn thận."
Minh Tô rời đi.
Khi nàng ấy đi đến cửa điện thì Trịnh Mật chợt nhớ tới chuyện Vân Tang nói với mình.
Minh Tô hận Trịnh gia nhất, đặc biệt là nàng, thậm chí ngay cả đồ của nàng cũng không muốn nhìn thấy, tất cả đều bị thu hồi ném vào hồ để tiêu hủy, hận như thể nàng chưa bao giờ tồn tại trên đời này.
Lòng nàng quýnh lên, vội đứng lên, đi tới hai bước, cao giọng hỏi: "Cây trâm này điện hạ tính xử lý như nào?"
Vừa dứt lời thì lại hối hận, mạo muội dò hỏi trông có vẻ nhiều chuyện quá.
Minh Tô đã ra khỏi cửa điện, nàng dừng bước, cũng không có xoay người, vẫn đưa lưng về phía Trịnh Mật, nàng ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, thản nhiên nói: "Tất nhiên là phá huỷ rồi."
Dứt lời thì không hề dừng lại, cứ thế đi thẳng.
Huyền Quá vẫn luôn đứng trong điện đợi hầu hạ cũng hành lễ với hoàng hậu, sau đó cũng rời đi.
Hai người vừa đi, trong điện liền trống rỗng.
Trịnh Mật nhìn cửa, đứng im một lúc lâu.
Vân Tang cảm thấy không thích hợp, rồi lại không biết là chỗ nào không thích hợp.
Sau một lúc lâu mới nhỏ giọng hỏi: "Chuyện của Trịnh thị, nô tỳ đã từng nói qua với nương nương, nương nương quên rồi sao ạ? Vì sao người lại chạm vào điều kỵ của công chúa?"
Trịnh Mật lắc đầu, không nói gì.
Nàng bước ra cửa điện, trước điện cỏ hoang rậm rạp, ngay cả bậc thang cũng có mấy dây tử đăng bò lên, hoàng hôn đã trầm xuống, ánh nắng màu cam chiếu xuống đất, không những không ấm áp mà ngược lại còn vô cùng thê lương.
"Ta chỉ là......" Trịnh Mật đứng trên bậc tháng, nhìn cỏ dại khắp nơi, nhẹ nhàng nó: "Ta chỉ là thấy tiếc thôi."
Cây trâm này là tự tay Minh Tô làm, là vật mà nàng xem như là trân bảo.
Mà giờ đây, lại bị chính người tạo ra nó tự tay phá hủy.
Minh Tô rời khỏi Côn Ngọc điện, bước chân dần nhanh hơn, đến một ngã rẽ thì có một cung nữ mang y phục cô cô đi tới, hành lễ với Minh Tô, nàng ta cười nói: "Điện hạ đã xong việc rồi ạ? Nương nương chờ lâu không thấy người đến nên sai nô tỳ tới xem ạ."
"Đến, đến đâu?" Minh Tô ngơ ngác hỏi, vừa dứt lời thì mới nhớ lại là vừa rồi nàng có sai người đi truyền lời, nói là muốn dùng bữa tối với Thục Phi
"Xin Xuân Nhiên cô cô thỉnh tội với mẫu phi thay ta, nói là ta có việc nên không đến được."
Xuân Nhiên là người ở cạnh Thục Phi đã lâu, nhìn Minh Tô lớn lên từ nhỏ, thấy nàng như vậy mất hồn mất vía như thế thì không khỏi quan tâm, bèn hỏi: "Điện hạ vội vàng như thế là vì chuyện gì?"
Minh Tô mím chặt môi, như là vừa tỉnh lại từ trong hư vô, giọng điệu cũng tỉnh táo hơn rất nhiều: "Cô cô cứ nói với mẫu phi là ta vừa có được một cây trâm." Vừa nói xong thì lại bổ sung: "Mẫu phi sẽ hiểu."
Nàng đã nói như vậy thì Xuân Nhiên cũng không cản lại nữa, để nàng xuất cung.
Xe ngựa của phủ công chúa dừng ngay công cung, Minh Tô lên xe, xe ngựa hồi phủ.
Đi được nửa nửa đường, nàng xốc rèm lên, gọi Huyền Quá lên xe.
Huyền Quá quỳ gối trong xe, chờ nàng phân phó.
Tráp đựng trâm vàng được Minh Tô cầm trong tay, nàng cũng không nhìn, chỉ nói: "Lời Cẩn tần nói, ngươi nghe rõ chưa?"
"Tiểu nhân đã nghe rõ."
Minh Tô nhắm mắt lại, nói: "Ngươi mang theo người, tự mình đi, cứ theo hướng đó mà điều tra."
Huyền Quá cúi người nói: "Vâng ạ." Nghĩ nghĩ rồi hỏi thử: "Sao điện hạ không đợi đến ngày mai gặp mặt huynh trưởng Cẩn tần rồi hỏi thêm, để thêm chắc chắn ạ?"
Minh Tô lắc đầu: "Đây là đồ của nàng ấy."
Nàng khẳng định đã như thế thì Huyền Quá cũng không hỏi thêm, đang muốn cáo lui, thì công chúa lại gọi hắn lại, lại dặn dò: "Chưa chắc nàng sẽ chịu hồi kinh cùng ngươi.
Tìm được nàng thì quan sát là được, không cần phải lộ mặt sớm, nhớ gửi thư cho ta trước."
Lời này lần nào công chúa cũng dặn dò.
Bạn đang đọc bộ truyện Sớm Chiều tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Sớm Chiều, truyện Sớm Chiều , đọc truyện Sớm Chiều full , Sớm Chiều full , Sớm Chiều chương mới