Từ Cảnh Sơ bỗng xuất hiện ở ngoài cửa, anh cất bước đến bên mẹ con tôi, đứng với tư thế bảo vệ hai mẹ con.
Tôi không biết tại sao khi anh bước đến, tôi lại tự tin hơn rất nhiều.
- Xin lỗi, anh vừa ra ngoài nói chuyện, Thư Ngôn có sao không?
Anh bước tới nhìn con, thấy con không sao thì thở phào.
Giáo viên mầm non thấy Từ Cảnh Sơn nói anh là bố của con thì ngạc nhiên vô cùng, nhưng dường như cô ấy cũng thấy đây là chuyện đương nhiên.
Tôi đoán là bởi gương mặt của hai bố con nó.
- Thầy Từ, anh là bố nó thật à? Không phải là con hồ ly tinh mồi chài anh để anh đến hót đâu nhỉ…
Mẹ Đồng Đồng lại bắt đầu phun tứ lung tung, gì cũng nói cho bằng hết.
Tôi điên đến mức giơ tay lên tát cho ả một phát.
- Cô ăn cứt à? Sao mà mồm thối thế!
Cô ta bị tôi tát đến nỗi điếng người, ngay sau ấy đã sấn sổ vào đánh tôi.
- Con đĩ này, mày lại dám đánh tao à!
Nhưng chưa kịp xông vào thì Từ Cảnh Sơ đã cản cô ta lại.
- Anh định làm gì?
- Cô chửi vợ con tôi thì nên ăn đòn.
- Tôi cảnh cáo cô, tôi không đánh phụ nữ nhưng không có nghĩa là tôi không đánh, cô cứ thử chửi nữa xem!
Từ Cảnh Sơ đe dọa thì mẹ Đồng Đồng mới câm cái miệng lại, nhìn anh với ánh mắt sợ sệt.
Cô Lý đứng bên cạnh cũng giật mình, bấy giờ mới bắt đầu giảng hòa.
- Được rồi được rồi, mọi người bình tĩnh đã, chỉ là mâu thuẫn nhỏ giữa trẻ con với nhau thôi, đừng cãi nhau làm gì.
- Mẹ Đồng Đồng, trong chuyện này thì bé nhà chị có lỗi thật, sao lại dạy trẻ con nói xằng như thế. Bố Lục Thư Ngôn là thầy dạy quân sự của trường, chị không thể dạy con trai chị lung tung vậy được.
Có lẽ cô giáo cũng rầu hết cả người vì có phụ huynh như mẹ Đồng Đồng.
- Cô là giáo viên mà lại đi thiên vị, tại sao cô không nói Lục Thư Ngôn đánh con trai tôi…
Mẹ Đồng Đồng vẫn định bêu riếu tiếp nhưng ánh mắt Từ Cảnh Sơ khiến cô ta im thin thít.
- Con cô bị thương nên chắc chắn nhà tôi sẽ bồi thường nhưng bắt nhà tôi phải xin lỗi thì không, người phải xin lỗi là nhà cô mới đúng.
- Cô dẫn con đi viện khám đi, hết bao nhiêu tiền thì cứ gặp tôi.
Từ Cảnh Sơ lạnh lùng nói xong thì bế con lên, rồi nắm tay tôi rời đi.
Trước khi đi, anh chào tạm biệt cô Lý:
- Cô Lý, sau này cô ta còn khó chịu cái gì thì cứ bảo đến gặp tôi.
Đến khi tôi sực tỉnh thì Từ Cảnh Sơ đã dắt mẹ con tôi về văn phòng của anh.
Tôi không ngờ sự việc lại được xử lí như thế này, nhưng cũng phải nói rằng bây giờ tôi đang rất thoải mái, bắt con trai tôi phải xin lỗi thì tôi cũng bực mình.
- Anh đi lấy đồ ăn cho hai mẹ con, bọn em cứ ngồi đây đã.
Từ Cảnh Sơ bế con lên sofa, anh nhéo tay tôi rồi mới đóng cửa đi ra ngoài.
Anh biết tôi muốn nói chuyện với con nên để lại không gian cho hai mẹ con.
Tôi mỉm cười, anh quan tâm tôi quá mà.
- Ngôn Ngôn, mẹ nói chuyện với con được không?
Tôi ngồi xuống bên con, ôm con vào lòng.
- Mẹ…
Con trai nhìn tôi đầy tội nghiệp, vừa mới khóc xong nên giờ mắt con đỏ bừng. Mặc dù rất xót con nhưng dạy thì vẫn phải dạy.
- Ngôn Ngôn, dù mẹ không bảo con phải đi xin lỗi bạn nhưng mẹ cũng phải nói cho con biết, con đánh bạn là lỗi của con rồi.
- Con không thể đánh bạn để giải quyết vấn đề. Nếu bạn con nói chướng tai quá thì con có thể mách mẹ hoặc là mách cô giáo.
Tôi cũng âm thầm nói: Hành vi vừa rồi của mẹ cũng không đúng, lấy sai lầm ra làm mẫu, sau này mẹ chắc chắn sẽ sửa sai.
- Ngôn Ngôn hiểu rồi ạ, con sai rồi, lần sau con sẽ không đánh bạn nữa.
Con trai ngoan ngoãn nói xin lỗi, trông thế này thì chắc thằng bé nhận ra lỗi của mình rồi. Con vẫn luôn ngoan như thế, tôi không kìm được phải ôm con thật chặt vào lòng.
Cũng do người mẹ này không bảo vệ con chu toàn.
Lát sau, nhóc con trong lòng cất lời hỏi:
- Mẹ, sau này có chuyện gì thì con đi gặp bố được ạ?
- Thầy Từ là bố của con thật ạ?
14.
Tôi nhìn ánh mắt mong ngóng của con và biết rằng mình không thể giấu con được nữa.
Hơn nữa, lời Đồng Đồng nói với con hôm nay cũng đã cho tôi biết rằng, con rất để tâm đến chuyện mình không có bố.
Tôi cứ tưởng rằng tôi sinh con một mình thì sẽ nuôi dạy con thật tốt, nhưng tôi lại quên mất rằng thời thơ ấu của con trẻ cũng cần tình thương của người cha.
Tôi đã quá ích kỉ rồi.
Hi vọng rằng, giờ bố con xuất hiện rồi, anh sẽ bù đắp cho tuổi thơ của con.
- Ừ, thầy là bố của con.
- Ngôn Ngôn là em bé có bố mà, con đừng bận tâm đến lời bạn kia nói nhé.
Tôi nói xong thì thấy gương mặt non choẹt của con ánh lên niềm hạnh phúc. Tôi mỉm cười xoa đầu con.
Xem ra thằng bé mê Từ Cảnh Sơ lắm.
Người thầy mà nó mới gặp lần đầu tiên nó đã khen đẹp trai là bố nó thì sao nó lại không vui cho được.
Đúng lúc ấy, Từ Cảnh Sơ ôm rất nhiều đồ ăn vào phòng.
Vừa vào cửa, con trai đã chạy ào ra ôm đùi anh, sau đấy nói to thật là to:
- Bố ơi!
Từ Cảnh Sơ sững người, anh vội vàng muốn ôm con nhưng tay vẫn đang xách đồ, sau đó mới luống cuống đặt đồ xuống rồi ôm con vào lòng.
- Điềm Điềm…
Anh nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe, giọng cũng nghẹn ngào hẳn đi.
Nhìn anh thế này làm mũi tôi cũng cay cay.
- Anh là bố thằng bé mà, nó là con trai anh, gọi anh là bố cũng phải thôi.