Sống Chung Bất Thường

Chương 6: 6


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Chuyển ngữ: Gà Múp

"Lão đại vẫn lạnh lùng thế đấy, chẳng mảy may cho quý cô xinh đẹp một cơ hội nào hết". A Long nói: "Đến khi nào mới có quý cô nhiều tiền coi trọng tui chứ, tui bằng lòng được bao nuôi mà".

Cẩn Huyên ghét bỏ nói: "Đừng có mơ nhá".

"Chú Sở luôn luôn được hoan nghênh đến vậy hả?". Khương Mộc hỏi.

"Đương nhiên. Nhiều cô đến tiệm tiêu tốn, hơn một nửa là tới vì lão đại. Nhưng đều phí sức thôi, ổng chướng mắt bọn họ lắm".

"Mắt nhìn cao thế à? Trong mắt em, ngoại trừ các cô hơi lớn tuổi, vừa có tiền bảo dưỡng lại vừa đẹp, còn được kêu là phú bà nữa chứ".

Cẩn Huyên lắc lắc ngón tay: "Không liên quan đến tuổi, cũng chẳng phải tiền bạc".

"Thế liên quan đến cái gì?".

"Giới tính".

"Hả?". Khương Mộc còn muốn hỏi tiếp, thì A Long nói chen vào: "Thôi bỏ qua đi, nhóc còn chưa nói rõ với bọn anh, nhóc có quan hệ thế nào với lão đại đấy".

"Không có quan hệ gì cả, tạm thời em chỉ ở nhờ trong nhà ổng...".

"Ở chung??!". Hai người đồng thanh hét ầm lên.

Từ phía sau bình phong, Sở Mạt thò nửa đầu ra: "Ồn quá".

Thế là bọn họ vội vàng đè ép âm lượng xuống, dán sát Khương Mộc: "Lợi hại đấy nhóc, lão đại vốn thích ở một mình, chưa bao giờ cho người ngoài vào nhà, ngay cả Tần Dữ cũng không được qua, thế mà chỉ trong thời gian ngắn nhóc đã ở chung với ổng".

"... Không như hai người nghĩ đâu...".

A Long ngay tức khắc chuyển sang thái độ cung kính: "Sơ suất quá, sơ suất quá đi, nhóc có khát không? Anh đi rót nước cho nhóc nhé?".

"Không, không cần...".

"Lần trước sửa xe đạp cho nhóc, có vừa lòng không?".

"Hoàn toàn vừa lòng".

"Là như vầy, tiền lương của anh đã một năm còn chưa được tăng, nhóc nói giúp anh với lão đại, anh không cầu nhiều đâu, tăng 500 đồng là đủ rồi, được không?".

Khương Mộc: "Hai người hiểu lầm gì đó rồi phải không, tăng hay không tăng đâu phải do em tính, ông chủ nói mới tính mà".

A Long nắm chặt tay cậu: "Không! Bà chủ nói cũng được tính".

"Bà, bà chủ??? Em???".

Khương Mộc cảm thấy anh ta thực sự hiểu lầm toàn bộ mọi chuyện.

Sở Mạt ngừng làm việc, đi ra từ phía sau bình phong, tiễn bước quý cô quyến luyến không rời, sau đó đi tới trước mặt ba người, nhìn đầu bọn họ gần dính sát vào nhau, liền nói: "Mấy đứa quen nhau nhanh đấy".

A Long và Cẩn Huyên vội vàng đứng lên: "Vâng lão đại! Lão đại làm việc vất vả quá!".

"Rảnh rỗi cũng được nửa giờ cơ đấy". Ông chú nheo đôi mắt lại.

Bạn đang đọc bộ truyện Sống Chung Bất Thường tại truyen35.shop

Hai người sửng sốt, lập tức đứng lên đi làm việc của mình.

Khương Mộc nhớ ra hôm nay đồng ý muốn giao cái gì đó, liền đặt cái hộp lên bàn: "Chú Sở, cái này đưa cho chú nè".

Sở Mạt liếc cái hộp, thân hình cao lớn khom xuống: "Ồ, còn biết mua quà hiếu kính tôi...."

"Không phải tôi đưa cho chú đâu". Cậu ngắt lời.

Ông chú nhìn cậu, tạm ngừng một chút: "...Thế thì đáng tiếc thật".

"Nhìn vẻ mặt chú không thấy chút đáng tiếc nào luôn". Khương Mộc chống đầu, mặt vô cảm chọc thủng.

"Thật là... Không thể thông cảm cho kỹ xảo của người trung niên hả? Tôi chỉ muốn biểu đạt sự coi trọng với nhóc thôi".

"... Đừng tự ý đại diện cho tất cả những người trung niên, ở đây bất kể là sự hài hước hay kỹ xảo của chú đối với tôi, đều 0 điểm". Cậu chỉ thẳng ra không thương tiếc.

Sở Mạt lắc lắc đầu: "Hôm nay, nhóc chẳng đáng yêu gì hết".

Cậu không phục: "Lúc qua đường, chú còn nói tôi đáng yêu hơn Nắm Than"

"Thì bây giờ không đáng yêu"

"Đàn ông lớn tuổi thật hay thay đổi"

"Cám ơn đã khích lệ"

"Không phải khen chú đâu!" Khương Mộc chỉ vào cái hộp: "Chú không mở ra xem à?"

"Cứ đặt ở đó trước đi"

"... Không hỏi xem là ai đưa tới hả?"

"Nhóc biết là ai sao?" Sở Mạt cười một tiếng.

"Ờ... Tôi không biết"

"Vậy tôi hỏi có ích lợi gì đâu" Ông chú duỗi eo, căng cơ bụng, miệng rên một tiếng "Úi...."

"Làm sao vậy?"

"Ngày hôm qua vì đỡ nhóc, mà ngã trúng eo đến giờ vẫn còn đau đây này"

"Bây giờ vẫn đau á?" Khương Mộc kinh hãi, kể ra thì, tối hôm qua cú ngã kia đúng là hãi hùng khiếp vía thật, cả người cậu dựa sát ông chú coi như miếng lót đệm phía dưới, mà sàn gỗ lại rất cứng, nhất định rất đau, "Cần đi bệnh viện à!"

"Không cần đâu" Sở Mạt giương mắt nhìn cậu, "Nếu nhóc có hiếu thuận thì xoa bóp cho tôi một chút"

Vốn chỉ nói đùa, nhưng không ngờ Khương Mộc lại tin thật, giơ một ngón tay chỉ lên cái giường bọc nệm mềm: "Chú qua bên kia nằm đi".

Sở Mạt: "...."

Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Sống Chung Bất Thường, truyện Sống Chung Bất Thường , đọc truyện Sống Chung Bất Thường full , Sống Chung Bất Thường full , Sống Chung Bất Thường chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top