Mộ Nhược Vi nói xong quay bước rời khỏi lớp, đúng một giờ sau cô sẽ tự đến hội trường, lúc này cô lấy chiếc điện thoại trong túi ra nhắn tin cho ai đó.
[Có đó không?]
JJ: [Hửm?]
[Bị mời phụ huynh.]
JJ: [Oh, anh sẽ sắp xếp đến ngay.]
[Ừm.]
Nhìn những dòng tin nhắn trên điện thoại, Mộ Nhược Vi bất giác mỉm cười, sự tức giận ban nãy cũng vơi đi một ít.
Hai tháng trước, cô dính phải một tai nạn nghiêm trọng ở nước R, khiến cô bị mất đi một phần ký ức của mình.
Cô chỉ nhớ là, ngày cô tỉnh lại thì cô đã ở nước Z, khi cô cảm thấy xa lạ và sợ hãi với mọi thứ xung quanh, thì anh vẫn luôn bên cạnh chăm sóc và bảo vệ cô.
Anh kể cho cô nghe về tên của mình, về những chuyện mà cô đã trải qua ở Mộ Gia.
Và lí do vì sao anh lại bảo bọc cô như thế.
Hoá ra ông nội của anh và ông nội của cô là bằng hữu chí cốt nhiều năm về trước, nhưng do sự lụi tàn của Mộ Gia, Mộ lão gia tử không muốn người thân của ông lợi dụng mối quan hệ này để làm phiền đến Tịch Gia.
Chính vì thế, với điều cuối cùng mà Mộ lão gia tử nhờ vả chính là chăm sóc cô thật tốt, để cô tránh xa những tranh đấu vô bổ của Mộ Gia, thì Tịch lão cũng không có lí do gì để từ chối, nên ông đã để đứa cháu trai cả mình tin tưởng nhất đến chăm sóc cô như một người anh trai.
Cô vẫn còn nhớ như in ngày hôm ấy, khi cô tỉnh dậy sau một giấc mơ dài, trong giấc mơ ấy cô như bị bóng tối nuốt chửng.
Một giọng nói ấm áp vang lên, như kéo cô về với thực tại.
"Tiểu Kỷ, đến bao giờ em mới tính dậy đây?"
Giọng nói của anh thật sự rất hay.
Từng tia sáng của ánh mặt trời thông qua những kẻ hở của cửa sổ chiếu rọi khắp nơi trong căn phòng rộng lớn.
Nương theo ánh sáng ấy, cô có thể lờ mờ nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông đang nắm chặt lấy bàn tay cô mà thì thầm.
Anh ta rất cao, có thể là tầm mét chín.
Dáng người anh cũng rất đẹp, tuy nhìn hơi ốm một chút nhưng trông rất khoẻ mạnh.
Gương mặt thanh tú, đôi mắt đen sâu thăm thẳm không thể nhìn thấu.
Vẻ mặt của anh trông rất âm u và buồn bã.
Trong lúc cô còn đang đánh giá anh, thì có vẻ như anh đã nhận ra sự tỉnh dậy của cô.
Anh ta thoáng giật mình mà hoảng hốt, nhưng lại cố gắng hết sức dịu dàng với cô.
"Tiểu Kỷ, em tỉnh lại rồi sao? Em có cảm thấy chỗ nào không ổn hay không? Đợi anh, anh sẽ gọi bác sĩ ngay!"
Nói rồi anh hấp tấp chạy ra ngoài cửa gọi lớn:"Bác sĩ, bác sĩ đâu mau đến đây!"
Nói rồi anh nhanh chóng trở về cạnh giường, hai tay nắm chặt lấy bàn tay đang ghim đầy kim tiêm của cô.
"Không sao nữa rồi, mọi chuyện đều đã qua rồi!"
Bạn đang đọc bộ truyện Song Trùng tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Song Trùng, truyện Song Trùng , đọc truyện Song Trùng full , Song Trùng full , Song Trùng chương mới