Lý Trạch Vũ gãi đầu, nói: "Tôi không dám! Bởi vì nếu như tôi không cưới cô, ông cụ nhà tôi sẽ thật sự quất chết tôi!"
Mặc dù từ nhỏ đến lớn, Lý Viễn Sơn rất yêu thương hắn, cầm trong lòng bàn tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan, nhưng mà...
Tính cách của Lý Viễn Sơn nói một không nói hai, chuyện mà ông đã quyết định thì dù có chín con trâu cũng không kéo lại được.
Ai dám thử không nghe lời xem?
Cháu trai cũng đánh!
"Anh đang cầu xin tôi sao?"
Trần Thanh Tuyết lại khôi phục dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng những ngày qua.
Nghe vậy, Lý Trạch Vũ nhướng mày một cái.
Hắn từ trước tới nay chưa từng cầu xin người khác, huống chỉ đối phương còn là một người phụ nữ!
"Khụ khụ, đây không phải là cầu xin, tôi chỉ đang hợp tác với cô mà thôi, chỉ cần cô đồng ý điều kiện với tôi, đừng nói là tập đoàn Thanh Dương, muốn khoa học kỹ thuật Vân Dương của cô phát triển thành tập đoàn hàng đầu nước Hạ cũng không có vấn đề gì!"
Lý Trạch Vũ toét miệng cười nói.
"Tập đoàn hàng đầu nước Hạ? Ồ~"
Trân Thanh Tuyết khinh miệt cười một tiếng.
Hiển nhiên, cô xem lời nói của Lý Trạch Vũ là đang khoác lác.
"Chị, anh rể thật sự không khoác lác!"
Đột nhiên Trần Thanh Dao xuất hiện.
Cô đã biết thân phận thật sự của Lý Trạch Vũ, thái tử của gia tộc giàu có nhất, thế nên cô có thể khẳng định đối
phương không phải đang mạnh miệng.
"Cho dù anh có khoác lác hay không, tôi chỉ muốn biết ban nãy có phải anh đang cầu xin tôi hay không?"
Trần Thanh Tuyết kiêu ngạo như chim công.
Sắc mặt của Lý Trạch Vũ sầm xuống, không vui nói: "Ông đây cầu xin cô cọng lông, nếu cô dám gả cho tôi, ông đây ba ngày hai bữa đều trói cô lại đánh một trận!"
"Anh dám!"
"Cô thử đi?"
"Thử thì thử...
Trần Thanh Tuyết trợn to đôi mắt xinh đẹp, dáng vẻ bất chấp tất cả.
"Con mẹ nó, dù sao cô cũng quyết tâm muốn gả cho tôi, hôm nay tôi sẽ cho cô nếm thử gia pháp nhà họ Lý của tôi một chút."
"Ồ xì" Lý Trạch Vũ đột nhiên ra tay chế trụ hai tay Trân Thanh Tuyết, ngay sau đó xoay mình ấn người lên bức tường phía sau. "Bốp!"
Một tiếng tát giòn giã vang lên.
Trần Thanh Dao ở một bên trợn to cặp mắt, không thể tin mà che cái miệng nhỏ nhắn lại.
"Bốp bốp!"
Chỉ thấy Lý Trạch Vũ vung bàn tay đánh lên cái mông của Trần Thanh Tuyết, hết cái này đến cái khác.
"Hu hu... Khốn nạn... Hu hưu..."
Bạn đang đọc bộ truyện Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi, truyện Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi , đọc truyện Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi full , Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi full , Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi chương mới