Nam Cung Thạc như vừa sực tỉnh khỏi cơn mơ.
Trước đó ông ta mải mê lo nghĩ cho thương tích của mình, vì vậy mới quên bản thân đã uống phải độc cóc của Lý Trạch Vũ.
“Tút tút tút!”
Cúp điện thoại, Nam Cung Thạc gầm lên: “Người đâu, lập tức gọi Tái Hoa Đà tới đây cho bổn toại”
“Vâng!” Một gã trai cung kính lui ra ngoài. Một lúc sau.
Dưới sự dẫn đường của gã trai nọ, một lão già mặt đầy nếp nhăn tập tễnh đi vào.
Lão ta tên là Cổ Thừa Phong, là truyền nhân đời thứ chín mươi chín của Dược Vương cốc, được mệnh danh là Tái Hoa Đà.
“Bái kiến các chủ!”
Cố Thừa Phong chắp tay hành lễ.
“Ông hãy mau qua đây kiểm tra cơ thể của bổn toạ.” Nam Cung Thạc sải bước tới nghênh đón.
Nhìn vào dáng vẻ hoảng hốt của đối phương, Cổ Thừa Phong không dám coi nhẹ, lập tức bắt mạch cho Nam Cung Thạc.
Một hồi sau.
“Các chủ, cơ thể ông không có gì bất ổn, ông có cảm thấy khó chịu ở chỗ nào không?”
Cổ Thừa Phong ngạc nhiên ra mặt, thầm nghĩ liệu có phải dạo này Nam Cung Thạc rảnh rỗi sinh nông nổi nên ông ta mới cố tình kiếm chuyện hay không.
Nam Cung Thạc nghiêm mặt, hỏi: “Ông khẳng định cơ thể tôi rất bình thường?”
“Lẽ nào các chủ không tin tưởng y thuật của Cổ mỗ?”
Cổ Thừa Phong hỏi ngược lại với vẻ mặt tự tin.
Chân mày Nam Cung Thạc nhíu chặt thành chữ “xuyên”.
Đương nhiên, Nam Cung Thạc hiểu rất rõ trình độ y thuật của Cổ Thừa Phong, nhưng vấn đề là thi thoảng người ngợm ông ta lại lên cơn ngứa ngáy y như lời Lý Trạch Vũ tả.
“Ông có hiểu biết về độc cóc không?”
Bạn đang đọc bộ truyện Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi, truyện Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi , đọc truyện Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi full , Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi full , Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi chương mới