“Lão Lý, lão Hoa tới rồi đây, để ông ấy kiểm tra thử cho ông cụ xem sao.”
Tô Cẩn Hoa vừa dứt lời, các bác sĩ lập tức tránh sang một bên, nhường chỗ cho danh y kiệt xuất Hoa Diệu Sinh tới khám cho Lý Viễn Sơn.
Qua một hồi lâu, Hoa Diệu Sinh khế lắc đầu thở dài: “Khát vọng sống của ông cụ không quá lớn, sợ là chịu không nổi...”
Khi tin Lý Trạch Vũ lìa đời được truyền ra ngoài, có người vui, cũng có người buồn.
Trong số những kẻ vui, ắt không thể thiếu Tê Đông Lâm. Sau một trận mây mưa thác loạn với hai cô gái trẻ trung xinh đẹp, lão già đó như được hồi xuân lần hai, thoạt nhìn tươi tắn, rạng rỡ vô cùng.
“A Thọ, cậu nói xem có phải ông trời đang giúp tôi không?”
“Vương gia nói chí phải, thằng nhãi súc vật nhà họ Lý kia cứ thích hoành hành ngang ngược, chết là đáng.” A Thọ nịnh nọt nói.
“Ha ha ha...” Tê Đông Lâm cất tiếng cười lớn.
Đúng lúc này, điện thoại trên bàn đổ chuông, A Thọ muốn đi nghe, lại bị Tê Đông Lâm ngăn cản: “Để tôi.”
Thật ra ông ta đã đoán được chủ nhân cuộc gọi này là ai rồi. Quả nhiên... “Chào ông Tề.” Giọng nói của Kawasaki Ichiryu vang lên.
“Ông Ichiryu, lần này cảm ơn ông nhiều.” Tê Đông Lâm vừa mở miệng lập tức nói lời cảm tạ, hơn nữa còn vô cùng chân thành.
Kawasaki Ichiryu cười khẽ: “Chuyện ông Tề nhờ, tôi đã giải quyết xong xuôi rồi đó, hy vọng sau này chúng ta có thể hợp tác vui vẻ với nhau.”
“Hợp tác vui vẻ.” Sau một hồi trầm ngâm, Tề Đông Lâm thốt ra bốn chữ. “Ha ha ha!” Kawasaki Ichiryu bật cười thành tiếng: “Chẳng bao lâu nữa đích thân tôi sẽ bay tới nước Hạ để gặp ông Tề, đến lúc đó chúng ta sẽ bàn bạc chỉ tiết.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên |||||
sau nhé.”
“Được thôi, cửa nhà họ Tề bọn tôi lúc nào cũng hoan nghênh ông Ichiryu cả.” Tê Đông Lâm cười đáp.
Hiện tại, ông ta còn muốn nối dõi tông đường cho nhà họ Tề, nhưng mắt ông †a vẫn còn minh mẫn lắm, ông ta biết bản thân không thể nào sống đến ngày con mình lớn khôn, cũng chẳng có năng lực lót đường cho đời sau.
Thế nên, tiền!
Chính là thứ tốt nhất để bảo đảm cho đời sau được sống hạnh phúc.
Cùng lúc này, ở Nhật Bản.
Sau khi cúp máy, nụ cười trên môi Kawasaki Ichiryu lập tức tắt ngúm, mắt nơm nớp lo sợ nhìn về phía Lý Đại đương gia đang ngồi bên cạnh.
Bạn đang đọc bộ truyện Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi, truyện Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi , đọc truyện Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi full , Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi full , Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi chương mới