Editor: Bọt Bọt (Bubbubble)
- ----
Mạnh Dục Khanh trợn mắt nhìn Vân Trì, hắn cho rằng lần này Lăng Vân Tiên Tôn trở về chính là để kế nhiệm vị trí chưởng môn, không ngờ y lại nghĩ như vậy, "Sư thúc..."
Vân Trì nghiêng đầu nhìn hắn một cái, gật đầu.
"Nên là như vậy."
"Thiếu chưởng môn xứng đáng."
"Ta ủng hộ thiếu chưởng môn!"
Năng lực của Mạnh Dục Khanh trong thế hệ trẻ tuổi là tốt nhất, hơn nữa còn siêng năng, nhân hậu, Vân Trì tin tưởng hắn có thể dẫn dắt chúng đệ tử Thanh Hư Bắc cảnh.
Lăng Vân Tiên Tôn đã nói như thế, những đệ tử lúc đầu phản đối cũng có chút dao động, chỉ còn một số lão già không phục.
Một vị trưởng lão khác tiến lên chắp tay: "Tuy Tiên Tôn coi trọng thiếu chưởng môn nhưng cũng nên suy xét vì đại cục, Dục Khanh dù sao tư lịch còn thấp, chỉ sợ khó gánh đại sự."
Lúc này, trong đám người lại có một nam tử thanh niên đứng ra: "Nực cười, thiếu chưởng môn tuy tuổi còn trẻ nhưng mỗi lần diệt yêu đều dẫn chúng ta theo, nhiều lần biểu hiện xuất sắc, xuống Hạ giới cũng luôn được ngợi khen, ai nói cứ tuổi nhỏ là không thể gánh vác trọng trách? Khi Ma giới xâm lấn cũng là thiếu chưởng môn tiên phong dẫn chúng ta đánh lui bọn chúng, lúc ấy những người gọi là tư lịch thâm sâu đang ở nơi nào?"
Một lời khẳng khái này của cậu khiến cho rất nhiều người đồng tình, ai nấy đều nhìn thấy những việc Mạnh Dục Khanh đã làm.
"Nói hay quá! Thiếu chưởng môn tuổi trẻ tài cao, sao lại không thể kế nhiệm vị trí chưởng môn? Huống hồ khi Lăng Vân Tiên Tôn trở thành Tiên Tôn chỉ mới mười tám, chẳng lẽ trưởng lão cũng cảm thấy Tiên Tôn khó gánh đại sự?"
"Ranh con bịa chuyện!" Trưởng lão kia nhìn về phía Vân Trì, "Ta không có ý này, Tiên Tôn nào có thể so sánh với người bình thường, chỉ là..."
"Được rồi." Vân Trì nghiêm nghị cắt ngang, "Trưởng lão không cần nhiều lời, Vân Trì minh bạch ý của trưởng lão."
"Chỉ là trưởng lão cũng biết, vị trí chưởng môn không xem xét tư lịch, nếu không..." Y vừa nói vừa nhìn về phía Huyền Dương trưởng lão, "Nếu không lão chưởng môn ngày trước vì sao lại truyền ngôi cho chưởng môn sư huynh mà không phải Huyền Dương sư huynh tư lịch càng sâu?"
Còn không phải bởi vì tâm tu tiên của Huyền Dương trưởng lão không thuần khiết, đặt nặng lợi ích, năng lực không đủ, dã tâm lại không nhỏ.
Nếu giao Thanh Hư Bắc cảnh cho người như vậy, tiền chưởng môn ở dưới chín suối chỉ sợ không nhắm nổi mắt.
"Huống hồ...!Các ngươi sở dĩ ở đây tranh chấp chuyện chọn chưởng môn, đơn giản là vì không tìm được cung khóa* trên người chưởng môn quá cố, đúng không?" Ánh mắt Vân Trì như mũi tên xuyên thẳng vào Huyền Dương trưởng lão.
*Cung khóa: Chìa khóa một cung
Huyền Dương trưởng lão cắn chặt răng, không nói một lời trừng mắt nhìn Vân Trì.
Vân Trì lấy từ trong tay áo ra một chiếc cung khóa, giao cho Mạnh Dục Khanh, "Trùng hợp quá, dường như vận mệnh trời cao chú định an bài, trước khi ta xuống Hạ giới, chưởng môn sư huynh đã giao cung khóa cho ta tạm thời bảo quản.
Ta từng chuyện trò với sư huynh thâu đêm, hắn đã nói với ta, hắn muốn Dục Khanh kế nhiệm vị trí chưởng môn."
Vân Trì gỡ ngọc bội bên hông xuống, đặt vào trong tay Mạnh Dục Khanh: "Giao Thanh Hư Bắc cảnh vào tay con, bản tôn cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của sư huynh.
Cầm đi."
Mạnh Dục Khanh nắm cung khóa và ngọc bội trong tay, cung khóa đại biểu tiền chưởng môn khâm định, ngọc bội tượng trưng Lăng Vân Tiên Tôn duy trì, hơn nữa được đa số đệ tử Thanh Hư Bắc cảnh ủng hộ, Mạnh Dục Khanh thuận lợi bước lên vị trí chưởng môn.
Trong linh đường, Vân Trì trầm mặc trước linh cữu, thắp cho sư huynh y ba nén hương.
"Sư huynh, ta tới chậm rồi."
Mạnh Dục Khanh cùng y đi vào, giờ phút này linh đường chỉ có hai người bọn họ, Mạnh Dục Khanh vẫn luôn căng thẳng thần kinh đến bây giờ mới đỏ bừng mắt, im lặng rơi lệ.
"Sư thúc, trước khi phụ thân qua đời luôn nhắc tới người, hiện giờ người bình an trở về, phụ thân nhất định rất vui vẻ, chỉ là sư thúc không thể nhìn mặt phụ thân lần cuối."
Vân Trì vỗ vỗ vai hắn, ý bảo hắn đến bên cạnh nói chuyện.
"Trước khi sư huynh qua đời, môn phái có gì dị thường không? Hoặc người có từng nói với con điều gì không?"
Vân Trì cảm thấy rất lạ, đời trước chưởng môn bị Tống Thời Việt giết chết trong trận chiến với Ma tộc, mà lúc này Tống Thời Việt căn bản không hề ra tay, hiển nhiên sự thật không phải như vậy, hơn nữa thời gian cũng sớm hơn.
Mạnh Dục Khanh nghi hoặc, "Vì sao sư thúc lại hỏi như vậy ạ?"
Bạn đang đọc bộ truyện Sư Tôn Mèo Con Của Bổn Tọa tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Sư Tôn Mèo Con Của Bổn Tọa, truyện Sư Tôn Mèo Con Của Bổn Tọa , đọc truyện Sư Tôn Mèo Con Của Bổn Tọa full , Sư Tôn Mèo Con Của Bổn Tọa full , Sư Tôn Mèo Con Của Bổn Tọa chương mới