Hôm nay là ngày thứ 2 Lục Bỉ ở trấn Dương Thành, quả thật suốt ngày thu về tin tức của vụ án cùng mấy cái tin lá cải hành tây đủ loại kia, như tra tấn cái tai nàng muốn rỉ máu, còn phản lén lút theo dõi hành tung cái sơn trại gì gì đó, đau khổ a.
Hôm nay nàng một thân lục y thượng hạng, nhưng nhã nhặn, trong rất giống người có học, trên tay là 1 chiếc phiến phe phẩy trước ngực, ung dung bước đi, nếu không phải vì có việc thì nàng nhất quyết không vận cái bộ đồ phùng phình, nhiều vải, đi đứng khó khăn này đâu. Trên đường đi có không ít cô nương chỉ trỏ, thẹn thùng nháy mắt với nàng, nhưng là đều bị nàng cho một cái bơ tuyệt đẹp. Bầu trời hôm nay rất trong xanh, không khí mát mẻ, hệt với tâm tình của nàng. Tiểu hài tử 8 tuổi, ừm... vậy đi, mặc kệ!
Nàng lạnh lùng đi tới một nơi, ngước nhìn cánh cửa to đùng trước mặt, trên có 1 tấm bảng vô cùng sa hoa đề 2 chữ 'Cát Gia' nhưng khung cảnh xung quanh hoàn toàn không hợp chút nào, toàn vải trắng, đèn trắng, bố cục toàn trắng với trắng, là nhà đang có tang sự. Ánh mắt nhẹ nhàng dời đi, nàng gõ cửa.
"Ai đó? Nhà đang có sự! Không thể tiếp khách!"
Một tên canh cửa nhanh chạy đến, còn chưa kịp nhìn người trước cửa mà đã quen thuộc mở lời tiễn khách.
"Nói với lão gia ngươi, có quý nhân đến thăm!"
Nàng mặt không đổi sắc, lạnh nhạt trả lời. Không có ý muốn để người khác từ chối.
"A! Tiểu tử? ngươi là quý nhân sao?"
Hắn nhìn nàng từ trên xuống dưới đánh giá, quả thật người trước mặt có khí chất ép người, quần áo không phú thì cũng quý, nhìn thần thái thản nhiên không giống kẻ dối gạt ai, bề ngoài rất nho nhã thư sinh. Hắn mắt không chớp, có chút king ngạc với khuôn mặt của nàng, gật đầu rồi nhanh chạy vào trong báo cáo.
Lúc đầu Cát Thuần suy nghĩ mình làm gì quen biết tiểu tử nào như tên canh cửa tả. Nhưng cũng muốn xem là ai dám tự xưng là quý nhân đến gõ cửa nhà. Hắn cùng tên canh cửa đi ra.
"Tiểu tử, ngươi tìm ta có chuyện gì, nhà đang có chuyện ta rất bận không thể tiếp khách được."
Vừa ra cửa, hắn đã thấy một tiểu mỹ nam lục y khí chất hoàn toàn không giống người thường, tuy tuổi còn nhỏ nhưng từ xa không khác gì nam nhân tuổi 13, 14 thật phát triển hơn người, lại còn mi thanh mục tú, mị lực thật lớn, làm cho người khác phải động lòng.
"Chào Cát lão gia, tại hạ đến là xin được giúp nhà ngài, xử vụ án của Cát Đại công tử!"
Nàng thấy một vị trung niên một bộ tang phục trắng bước ra, gầy yếu, thâm quần mắt, tóc bạc không ít, người này thật rất yêu quý vị Cát Đại công tử, thương tâm đến như vậy. Giọng nói Cát Thuần cũng khàn khàn không ít, ánh mắt nặng nề đánh giá nàng, đầu gật gù ý hảo cảm. Nàng nhẹ nhàng khom lưng, chấp tay trước người chào hỏi, mặt không biểu tình nhưng thể hiện sự chân thành.
"Giúp Cát gia xử án sao? Làm thế nào có thể tin một tiểu tử không quen, không biết như ngươi đây!?"
Cát Thuần như không tin vào tai mình, cười cười vài tiếng hướng Lục Bỉ tiếu ý nói.
"Vậy... ta xin lấy mạng nhỏ của mình để đảm bảo với ngài, ta quyết đưa vụ án ra ánh sáng, nếu không làm được xin ngài tùy ý chém gϊếŧ."
Lục Bỉ nói như đinh đóng cột, thản nhiên mà thành thật, ánh mắt sắc bén hướng Cát lão gia, nụ cười nhạt khẳng định.
Cát Thuần bất động trước lời quả quyết của một tiểu tử tuấn mỹ trước mặt. Khôi phục tinh thần, hắn cười hai tiếng, hướng Lục Bỉ:
"Haha, Hảo! Có khí thế, mời vào!"
Tên canh cửa trợn mắt, như vô hình đứng đó 1 lúc...
"Cha mẹ ơi!! quý nhân đến nhà a!"
Đến sảnh chính của Cát gia, mắt nàng quét một vòng, mặt lạnh nhìn từng người. Hôm nay Cát gia thật đông đủ, nhưng không khí u ám, khó chịu không tả nổi, làm nàng như bị lây theo mà mất hết vui vẻ khi nảy. Cát Thuần vào tới cũng hơi khó xử, nhưng mau đánh tan bầu không khí kì quái này:
"Mọi người, đây là... khụ!"
Hắn quên không hỏi tên Lục Bỉ nên ho khan nhắn nhở nàng.
Nghe vậy, nàng dời đi ánh mắt tham quan.
(Nàng là không nhìn mọi người nửa thì mọi người cũng nên bỏ cái ánh mắt đó đi được không? Nàng nào có phải người ngoài hành tinh?)
"Khụ... Tại hạ...! Tại hạ họ Bao tên Thanh Thiên, tới đây là muốn giúp Cát gia tra vụ án của Cát Đại công tử!"
"Ta xin lấy mạng của mình ra đảm bảo, vụ án này sẽ nhanh được đưa ra ánh sáng!"
Nàng thành thành thật thật mà rõ ràng, không ai không tin, không tin cũng phải tin, người ta dám lấy tính mạng ra trao tận tay rồi thì còn nghi ngờ gì được chứ, một người sạch sẽ, trong ngoài đều toát ra vẻ chân chính quân tử, còn có mỹ mạo tuyệt thế kia.
(Nói dối trắng trợn! Vậy mà mặt vẫn không đổi sắc, quân tử cái búa! Ta phi!)
Mọi người không hẹn mà gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn cứ dán trên người nàng. Không lẽ hôm nào, nàng phải dùng tới thuật dịch dung cho xấu lại để khỏi bị nhìn a? Đẹp cũng là cái tội haizz...
☺"..."
"Không biết tiểu... Thanh Thiên sẽ bắt đầu từ đâu a? Nếu cần gì cứ nói, Cát Thuần ta sẽ đáp ứng ngay, cho ngươi thuận lợi điều tra!"
Cát Thuần mỉm cười quay nhìn mọi người rồi hướng Lục Bỉ, ánh mắt mong đợi, nỗi đau trong lòng cũng vơi bớt chút ít.
"Chỉ mong tại hạ có thể tự do ra vào Cát gia và những nơi trong Cát gia!"
Cười nhạt, nhìn 3 người đứng gần đó đang im lặng. Ánh mắt nàng chạm phải ánh mắt của Vũ Kiều, nụ cười trên môi nàng bỗng cong thêm một độ, ánh mắt mang một ý nghĩa đặc biệt khiến Vũ Kiều có chút giật mình, nhưng là một người có võ nghệ Vũ Kiều tự nhiên mà dời đi ánh mắt.
"Điều này cũng không to tát gì! Mọi người, nếu Thanh Thiên đây cần gì thì cố gắng hợp tác, tiếp đãi chu đáo, nếu dám trái ý thì cứ việc tự động cuốn gối dọn khỏi Cát gia!"
Thật sự Cát Thuần một khắc liền thấy Lục Bỉ là tài tử thông minh, thành thật giống với đứa con trưởng mới mất của hắn, mà sinh lòng quý mến, xem như là một Đại Cát thứ 2, lòng nào được vơi bớt đi ít đau thương.
Nếu Cát Thuần đã kiêng định như vậy, thì không ai dám phản đối, ông xưa nay là người không nói hai lời, muốn ông rút lại thì còn khó hơn lên trời. Còn gan lớn mà cải lại thì sẽ như lời ông ấy nói, cuốn gối khỏi Cát gia, cũng là cách gián tiếp kêu người đó đi tìm đường chết cho mình. Mọi người im lặng, không nói tiếng nào vậy có nghĩa là đồng ý đi.
"Ân, vậy được rồi! Mọi người nên về nghỉ ngơi. Vũ Kiều con đi dọn một phòng sạch sẽ cho Thanh Thiên ở lại tiện điều tra, nếu nàng có cần gì thì con chiếu cố cho tốt!"
Cát Thuần một tay nắm quyền hành ra yêu cầu, tất thảy mọi người đều trở về. Trước khi rời khỏi, Lục Bỉ có nhìn thấy ánh mắt kì lạ của Lê Ngọc Niên nhìn mình, sau đó thì thấy nàng lại quay qua chỗ Vũ Kiều, ánh mắt ban tặng cho Vũ Kiều còn tệ hơn lúc nàng nhìn Lục Bỉ... (a!? Ta không muốn bị vạ lây đâu, ta dường như cảm thấy... lạnh hết cả sóng lưng rồi!!? uizz...)
Tên Cát Sa Hoàn như ai đuổi, lén lút nhanh như chớp biến mất đi nơi nào, Lục Bỉ nhận ra hình như hắn cũng có chút ít võ công, nhưng là hạn mèo quào không đáng để tâm.
"Công tử, mời!"
Vũ Kiều cũng thấy ánh mắt của Lê Ngọc Niên chiếu vào Lục Bỉ rồi như viên đạn bắn thẳng qua mình. Nàng lắc lắc đầu, cười nhạt dẫn Lục Bỉ đi xem phòng. Nàng thấy tên Thanh Thiên này rất thần bí, còn có ánh mắt bén hơn dao của Lục Bỉ, mắt nàng như có thể nhìn thấu tất cả tâm can của người khác, xung quanh lúc nào cũng tản nhiệt lạnh thấu xương, không rét cũng run. Trong lòng Vũ Kiều sinh có chút nghi ngờ, đề phòng. Nàng cảm nhận được nội lực của Lục Bỉ không phải người tầm thường, dù Lục Bỉ có che dấu thì 1 người võ công không phải hạn xoàn như nàng cũng nhận ra được một ít, quá đổi kinh người.
Sau khi xong tất thảy, Vũ Kiều nghi vấn, không nhịn được.
"Ngươi là ai? Thật không phải người thường, ta chưa từng thấy người nào như ngươi trong trấn Dương Thành!"
Ngồi xuống chiếc ghế gỗ nhỏ, Lục Bỉ rót 1 ly trà, nhấp vài ngụm, từ từ đặc ly xuống, những hành động của nàng hoàn toàn trong im lặng và nhẹ nhàng. Lục Bỉ ngước lên nhìn Vũ Kiều đứng trước bàn, vẻ mặt đầy hoài nghi nhìn nàng. (Như vậy mà có thể nhận ra? Cũng là một người thông minh sắc bén, cao thủ!) Lục Bỉ cong môi, cảm thán.
"Ta biết chuyện của ngươi và người ấy..."
Thấy Vũ Kiều như muốn động thủ, Lục Bỉ nhanh tiếp lời.
"Hắng khoan a!! Ta chưa nói hết, đừng kích động như vậy!"
Mỹ nữ trước mặt cũng không thua kém ai kia đâu, thật đáng sợ, chưa gì muốn gϊếŧ người diệt khẩu rồi!
Vũ Kiều thu chiêu, nàng đợi Lục Bỉ nói rõ ràng xong thì xem xét lại có nên gϊếŧ hay không.
Thấy mỹ nhân thu chiêu, Lục Bỉ an tâm, một hơi uống sạch sẽ ly trà trong tay, thản nhiên nói:
"Ta là Tô Lục Bỉ! Tiện đường đến đây, muốn cải tạo lại trấn Dương Thành, vụ án này ta hứa sẽ làm sáng tỏ!"
Giọng nói nàng không nửa giả dối, nàng nói sẽ cải tạo nơi này thì cũng không phải chuyện gì kinh người. Với năng lực và đầu óc của nàng thì là chuyện sớm hay muộn thôi.
Vũ Kiều trợn mắt kinh ngạc nhìn Lục Bỉ. Có ai lại không biết người này, tiểu hài tử không biết gϊếŧ bao nhiêu người, còn là Thiên Hoàng của nước Nam Liêu khi tuổi còn nhỏ như vậy. Sao lại vô lý ở đâu trôi dạt tới đây? Nhưng người này là không muốn động thủ với nàng, căn bản 1 chiêu thôi có thể lấy mạng nàng rồi. Làm bạn được thì làm, không thì làm kẻ xa lạ.
"Mong ngươi có thể giải oan giúp ta. Phá được vụ án này, còn... còn có thể giúp ta giữ bí mật kia! Xin đa tạ!"
Vũ Kiều có chút bối rối, lần đầu thấy mình thua kém đến vậy, thua kém một tiểu hài tử 8 tuổi, còn bị nắm giữ yếu điểm.
"Ta sẽ không nói gì hết, coi như ta chưa biết gì. Ta hứa là sẽ làm!"
Nàng thu hồi biểu tình cùng ánh mắt, một tay cầm ấm trà 1 tay cầm ly trà thưởng thức. Qua lời nói cũng cho thấy, nàng là người nếu cho đi lời hứa được, thì nhất định sẽ thực hiện được. Uy thế của Lục Bỉ bức bách giống như thánh chỉ được ban xuống, làm Vũ Kiều xém xíu quỳ xuống cảm tạ. Lục Bỉ cầm ly trà đưa tới môi nhưng chưa chạm thì như nhớ ra gì.
"Mai ngươi theo ta kiểm tra một thứ, cái này là thứ trọng yếu trong vụ án..."
Ngừng chút, thấy sắc mặt Vũ Kiều có vẻ thoải mái hơn một xíu, nàng lại nảy ra một ý định vui vẻ.
"Có lẻ ngươi phải theo vài ngày, giúp ta điều tra, ngươi là một người thông minh, quan sát nhạy bén, ta rất cần. Hôm nay hảo hảo chiếu cố ngươi ấy đi, thật không muốn làm khó dễ ngươi haizz..."
(Hắc hắc, tối nay hình như có kịch vui xem rồi!!)
Trong lòng Lục Bỉ vỗ đùi cười sảng khoái, còn bên ngoài thì vẫn bất động thanh sắc, uống trà, nhướng mài nhìn Vũ Kiều. Những lời nàng nói cũng đều là sự thật a, không thẹn với lòng, không thẹn với lòng hihi!!>
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!