Sư Tôn Tuỳ Hứng

Chương 5: Nhiệm vụ bất khả thi


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

"Cái gì!??"

"Khụ... Phu nhân, mọi chuyện xảy ra như thế nào ta cũng đã kể không sót một chữ, chuyện cũng đã qua, nữ nhi về là tốt rồi!" Để phá tan không khí trầm mặt, Trương An Minh ho vài cái kéo hồn mọi người về cũng không quên nhắc nhở nương tử của mình.

"À! Khụ, khụ... Ta... Đan nhi về là tốt về là tốt! Cũng tại 2 người già chúng ta sơ suất, mới để lạc mất Đan nhi a~" Trúc Thiên Anh thở 1 hơi thật dài, coi như vừa trút bỏ được một gánh nặng.

(Ngươi có biết nữ nhi ngươi xém bị một bầy cẩu lolicon mần thịt không mà nói như đúng rồi vậy... -_-")

"Cũng phải đa tạ Bỉ nhi đã chiếu cố Đan nhi bấy lâu!" nói xong, hồn của Lục Bỉ mới hoàn toàn trở về, vội vã khom người:

"Ách! Không dám, xin nghĩa nương đừng khách sáo, dù gì Đan tỷ cũng là tỷ tỷ của Bỉ nhi a!"

2 người già kia hài lòng, haha nhìn Lục Bỉ .

"Hảo! Vậy sau này con hãy ở lại đây, nghĩa phụ và nghĩa nương cũng đã sớm quyết định."

"Đa tạ nghĩa nương, nghĩa phụ, hảo Đan tỷ tỷ haha..."

Trong phủ thừa tướng đột nhiên từ im ắng hàng ngày lại vang vọng tiếng cười rom rã, tiếng cười mang theo hạnh phúc của một gia đình.

(Xin đính chính! Thân phận nữ nhi của Lục Bỉ hoàn toàn không bị bại lộ a! Trừ sư phụ nàng và cha mẹ cùng bà đỡ ra, không có người thứ năm nha!)

----------------------------------------------------

Tối nay là sinh thần của công chúa đương triều Vương Thiên __ Vương Nhã An, năm nay đã 11 tuổi xinh đẹp kiều mị, lúc trà chiều thừa tướng có nói tới, bảo Lục Bỉ cùng đi, muốn giới thiệu Lục Bỉ với hoàng thượng.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, buổi tối này Lục Bỉ đổi một bộ y phục màu lục sắc, không phùng phình như các bộ y phục của công tử, con ông cháu cha, nhìn rất cứng cáp, siêu anh tuấn, khí thế ngập trời, tuy 8 tuổi đã ra dáng người lớn 14, 15 tuổi.

Vừa bước ra cổng đã thấy thừa tướng đang đứng đó cùng một chiếc kiệu to. Từ ngoài nhìn vào, 2 người thật sự là 2 huynh đệ chứ không còn là 2 nghĩa tử nữa a, haizz~

Trên kiệu đi được 15 phút đã tới nơi. Hình như hôm nay khuôn mặt Lục Bỉ có phần lạnh lùng hơn, ánh mắt sâu không thấy đáy, sát khí ẩn hiện, là cao thủ mới có thể nhìn ra được áp khí kia của Lục Bỉ. Môi có phần đỏ mộng và bọng nước hơn ngày thường.

Vừa bước vào Long Điện, đập vào mắt Lục Bỉ là tên hoàng đế đang trêu hoa gẹo nguyệt, xung quanh toàn mỹ nữ, trước mặt hắn có một bàn rượu thịt đầy đủ, một dĩa trái cây đủ loại. Các mỹ nữ xung quanh hắn phải bồi tận miệng, cười nói vui vẻ, nhưng trong mắt ai nấy đều là câm phẫn. Ai nếu làm trái ý tên cẩu hoàng đế thì bị đưa đi xử trảm không thương tiếc, có thể là tru di cửu tộc. Thấy một màng trước mắt Lục Bỉ len lén siết chặt bàn tay nhỏ kia, ánh mắt càng đậm đặc sát khí, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản, cùng nghĩa phụ bái kiến hắn liền vào chỗ ngồi. Tên hoàng đế hắn còn không thèm nhìn thừa tướng một cái mà vẫn mân mê mỹ nữ xung quanh hắn. (Ta thấy ngươi có lẻ ngồi trên ngai vàng không được bao lâu nữa rồi, tên cẩu hoàng đế chết tiệt!) Nội tâm của Lục Bỉ không ngừng đậu xanh rau má tên hoàng đế.

Từ khi Lục Bỉ vừa bước vào thì hầu như tất cả ánh mắt đều tập chung vào nàng, mọi hoạt động trong Long Điện cũng đều ngưng động, để ngắm nhìn nàng, cho dù chỉ một giây, mọi người như cảm nhận được sát khí, không dám nhìn nửa, liền cuốn cuồn gắp đồ ăn, uống rượu. Tên cẩu hoàng đế như cũng cảm nhận được có gì đó không bình thường, quay sang thì thấy cảnh bị cướp đi vai chính, liền có chút tức giận. (ây da~ Lục Bỉ ngta mới là vai chính, ngươi ảo tưởng cái gì! Còn nói ngta cướp vai chính của ngươi, hừ!) Muốn làm khó dễ nàng nhưng thấy đi chung là thừa tướng, hắn có chút nhịn.

Đột nhiên tiếng thó thé của tên thái giám từ đâu vang lên:

"Công chúa giá lâm!"

Mọi người liền ngưng động tác, từ đâu bước ra một tiểu tiên nữ lụa mỏng hồng nhạt, lớp lớp là lục sắc thả theo gió bay, đúng là tiên cảnh trước mắt. Mọi người đồng loạt quỳ xuống nghênh đóng tiểu công chúa.

Sau khi nghênh đón tiểu tiên nữ, Lục Bỉ ngước lên nhìn, tò mò công chúa có xinh đẹp như miêu tả của người hiện đại hay không, liền 4 mắt chạm nhau, lúc đó công chúa vừa đi ngang Lục Bỉ cũng nhìn nàng. Nhịp tim bị lệch đi, quả là nhan sắc của công chúa còn hơn cả lời miêu tả. Ánh mắt Lục Bỉ bỗng chốc từ đen đổi sang màu vàng kim, riêng Lục Bỉ thì không biết, nhưng khoảng khắc ấy lại lọt vào cái nhìn của công chúa. Công chúa khẽ nhếch miệng, thấy vậy Lục Bỉ cũng đáp lại bằng một nụ cười cong môi nhẹ.

Khi công chúa vừa vào, tên hoàng thượng đã cho lui hết các phi tử, cười nhìn công chúa bé nhỏ của mình, nụ cười ghê tởm. Công chúa không để ý, cúi chào hắn một cái liền ngồi vào một cái ghế nhỏ kế bên.

"Các ái khanh, hôm nay là sinh thần 11 tuổi của công chúa, ai góp vui được cho nàng thì trẫm sẽ trọng thưởng, hahaha"

Phi! Lấy tiền ra để dụ dỗ à!

"Bẩm hoàng thượng, nghe nói Công chúa cầm kì thi họa đều hơn người. Nếu có thể, xin hoàng thượng chọn ra 1 người song tấu cùng công chúa, cho mọi người được lãnh giáo tài nghệ suất chúng của công chúa!"

Một tên hình bộ thị lang nhân cơ hội vỗ mông ngựa, giọng nói hùng hồ đầy tự tin như có âm mưu, toàn mùi hôi tanh của cẩu thối.

"Được! Trẫm ân chuẩn, không biết... Có ái khanh nào muốn cùng công chúa song tấu hay không?"

"Bẩm hoàng thượng, nghe nói thừa tướng mới có một nghĩa tử tuổi trẻ tài cao, chi bằng nhân cơ hội, trổ tài một lượt cho mọi người nể phục!" (Ta phi! Còn tưởng cái gì, đúng là chỉ có trong hoàng cung mới xảy ra cái chuyện này!) Lục Bỉ như dở khóc dở cười, liền quăng cho tên hình bộ thị lang một cái liếc nhìn khinh bỉ, nhưng lại thấy hắn cao ngạo hất càm cười đắc ý với nàng.

"Vậy sao, trẫm thấy ý kiến này của khanh rất hay! Nữ nhi, con có đồng ý?"

"Góp vui là chuyện nên làm, nữ nhi hoàn toàn nguyện ý" giọng nói trong xanh, mát mẽ như gió xuân vang lên không quên kéo theo vài cái nhìn sắc lang của các con cáo già, cáo trẻ, phía dưới.

"Hảo! Vậy còn ý của ngươi?"

"Thần... nguyện ý!"

"Tốt! Tốt! Mau chọn một đạo cụ để song tấu, Haha!"

Có vẻ tên hoàng đế rất chờ mong, nhưng chỉ là chờ mong cho Lục Bỉ mất mặt có cớ xử tội nàng, một tiểu bạch kiểm thì sao có thể tấu nhạc cùng nữ nhi của mình được.

Bạn đang đọc bộ truyện Sư Tôn Tuỳ Hứng tại truyen35.shop

Mắt thấy công chúa chọn là một chiếc cầm, Lục Bỉ liền từ trong ngực áo rút ra một cây sáo trúc màu bạch sắc, được làm bằng thạch, tinh sảo, làm hoa cả mắt những tên tham lam ở đây.

Chuẩn bị coi như đã xong. Lục Bỉ liền thổi trước một khúc sáo, yên ắng, điềm đạm, công chúa có chút kinh ngạc liền theo đó gãy từng âm thanh trong trẻo lên, khi âm cầm thấp, tiếng sáo sẽ vang cao, khi tiếng sáo thấp, tiếng cầm vang lớn kéo cả hồn của mọi người bay ra khỏi xác. Ai không hiểu âm luật đều phải hiểu, ai đã hiểu âm luật đều phải như cái xác không hồn phiêu du nơi thần tiên để thưởng thức.

Sau màn song tấu của 2 vị tiên đồng ngọc nữ giáng thế kia, ai ai cũng thất thần, không một tiếng động, Lục Bỉ quay sang nhìn Nhã An, 2 người thoáng chạm mắt nhau như hiểu ý liền nở nụ cười.

"Khụ... Hoàng thượng! Đã tấu xong, không biết có vừa ý người?"

Tiếng ho của Lục Bỉ kéo tất cả linh hồn còn đang không biết bay tới nơi đâu của mọi người về. Mọi người đồng loạt vỗ tay giòn giac đầy khí thế. Hoàng thượng cũng giật mình, nhìn xuống phía dưới.

"Hảo! Rất tuyệt, không ngờ nghĩa tử này của thừa tướng cũng không thua kém gì nữ nhi của trẫm hahaha!"

"Thần không dám! Nhưng nghĩa tử của thần ngoài cầm kì thi họa, còn có võ công cao cường, đã giúp thần đánh bại những tên tích khách cứu lấy mạng này của thần a!" Được dịp, nghĩa phụ ngài liền khoe khoang nghĩa tử mới này của mình, mặc dù nhận chưa được nửa ngày.

"Hửm!? Quả là hảo tuổi trẻ tài cao, thừa tướng cũng thật là phúc lớn mạng lớn! Haha vậy... Nghĩa tử của ngài năm nay đã bao nhiêu?"

"Năm nay chỉ mới 8 tuổi, nhưng dáng vẻ bề ngoài thật phát triển hơn người, trí thông minh ngoài tầm hiểu biết của thần a~" Có vẻ vị nghĩa phụ này không đồng tình với vẻ ngoài của Lục Bỉ đi!

"Ay da~ vậy mà nhỏ hơn nữ nhi trẫm tận 3 tuổi! Haha!"

"Nếu thừa tướng đã nói là nghĩa tử ngài võ nghệ cao cường, vậy thì nếu gϊếŧ được những người này, liền nhận 10 vạn quân lính cùng lụa vóc, vàng kim long,... 7 ngày sau có thể cùng đại tướng quân ra chiến trường, ngoài biên cảnh quân Nam Liêu bắt đầu chiếm lấn, lấy của trẫm hết 5 thành trì, thật tức chết mà!"

Tên hoàng đế vừa tự mình độc thoại, vừa tự mình nhắc đến nổi đau, liền siết chặc bàn tay, nghiến răng, nghiến lợi...

"Nghĩa tử của ngài nếu có thể lấy lại 5 thành trì, sau khi mở tiệc ăn mừng chiến thắng, trẫm liền ban thưởng bất cứ thứ gì mà hắn muốn!" Tên này biết trước tương lại chắc. Đưa 1 đứa trẻ 8 tuổi đi đánh giặc còn chưa gì hết đã nói đến ăn mừng chiến thắng, haizz xa quá xa, hoàng đế này cũng thật hài quá đi.

Hắn bây giờ không có gì ngoài việc trả thù. Vừa nói xong, từ ngoài liền thấy được mấy thị vệ đang đẩy tổng cộng 5 cái lồng sắc to lớn vào. 5 cái lồng sắc đều chứa người bị xích chói chặc, đang kêu rào, sỉ vã tên cẩu hoàng đế, trong đó có 1 cái lồng là nhốt một người đang im lặng ngồi thuyền, nhắm mắt, quả không sai, là minh chủ võ lâm, sao lại bị tên cẩu hoàng đế này bắt dễ dàng như thế này!??

Tất cả bọn quan thần đều lui đi, chụm 1 chỗ không dám đến gần, chỉ chừa cho Lục Bỉ đứng giữa 5 lồng sắc, ngay trung tâm Long Điện. 5 lồng sắc được mở, 4 người liền chạy ào ra hướng Lục Bỉ mà đánh tới. Vì bất ngờ, Lục Bỉ chỉ biết né, chợt đầu Lục Bỉ đau nhứt, 1 câu nói hiện lên (Gϊếŧ) nàng liền nhảy lên phía trước rút kiếm của một tên thị vệ...

"soẹt..."

4 cái đầu liền chậm rãi rơi xuống, máu bắn tung tóe, ướt hơn 1 nữa y phục Lục Bỉ đang mặc, rất may hoàng thượng đã cho công chúa ly khai trước, sợ nữ nhi nhìn thấy cảnh bạo lực thì không tốt. Chỉ còn 1 người duy nhất, là võ lâm minh chủ, người này thấy cảnh vừa rồi liền kinh ngạc, từ từ bước tới phía Lục Bỉ, cũng cầm lấy một thanh kiếm trên đất.

"Tiếp chiêu!!!"

Màu mắt bây giờ của Lục Bỉ hoàn toàn là màu vàng kim, sát khí dữ dội đến khó thở, 2 người đánh đã quá 10 chiêu, Lục Bỉ liền một trận đau đầu, miệng lẩm bẩm...

"Thứ lỗi!..."

"Sực..."

Mũi kiếm Lục Bỉ một lần nửa lấy mạng người mà nhuộm đỏ, đâm xuyên ngực trái người kia, ánh mắt trở về màu đen láy như trước, nhưng lại có phần vô hồn, tàn ác, cùng đau thương ẩn sâu. Lục Bỉ quay sang tên hoàng đế, tay ôm quyền khom người:

"Đã gϊếŧ hết!"

Giọng nói đầy tàn nhẫn vang lên, ai ai trong Long Điện nghe thấy đều run sợ một đứa trẻ chỉ mới 8 tuổi này...

"Tốt! Tô Lục Bỉ, nghĩa tử thừa tướng tiếp chỉ, nhận 10 vạn quân mã cùng lệnh bài chỉ huy, ngài mai liền vào doanh trại, 7 ngày sau cùng đại tướng quân dành lại 5 thành trì, bây giờ mau về nghỉ ngơi hôm sau liền khởi hành!"

"Thần... đa tạ!"

Rõ ràng tên cẩu này muốn làm khó dễ mà, lấy lại 5 thành trì? Ta phi! Sau khi ta đào mồ cướp luôn cái đế quốc Nam Liêu gì gì đó, rồi ta sẽ nhẹ nhàng đá ngươi ra khỏi cái ngai vàng, tự mình để mất đồ còn kêu người khác lấy lại cho. Ngươi là định dấu diếm sự thật đến bao giờ? Hừ!

-----------------------------------------------------------

Ngày hôm sau:

"Cha! Hài nhi có một thứ muốn chế tạo,..."

"Bỉ nhi! Nếu việc có thể làm, ta sẽ cố hết sức giúp con!"

...

____________________________________________________________________________

#Haizz~ qua nay ta bệnh, truyền hết mấy chai nước muối rồi, cố gắng viết, càng ngày ta thấy càng tệ rồi, khụ, khụ... Không đi học mấy ngày vì bệnh, không kiểm tra bài gì được,... Lão Thiên Gia a~ TvT

Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Sư Tôn Tuỳ Hứng, truyện Sư Tôn Tuỳ Hứng , đọc truyện Sư Tôn Tuỳ Hứng full , Sư Tôn Tuỳ Hứng full , Sư Tôn Tuỳ Hứng chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top