Diệp Tiêu cầm di động, trên màn hình đúng là định vị Diệp Mặc lúc này.
Diệp Mặc tiểu tử này, từ nhỏ đã thích chơi trò chơi, trưởng thành, tự học biên trình, đối công nghệ cao rõ như lòng bàn tay.
-“Đến!”
Không lâu lắm, xe vững vàng đường hoàng đứng ở dưới lầu bệnh viện, nhưng mà, định vị chỉ có vị trí đại khái, Diệp Tiêu có chút mờ mịt.
-“Nếu không, chúng ta đi tìm từng tầng một?”
Cô nhìn Mạc Thiên Hằng, mím cánh môi khô nứt đã sắp xuất huyết.
Mạc Thiên Hằng nhìn bộ dáng thở hổn hển của cô, thật là đau lòng,
-“Trước nghỉ ngơi một hồi, chờ anh gọi cuộc điện thoại!”
Trong lúc anh đang nói đó, mơ hồ có thể thấy được vài phần cười yếu ớt, Diệp Tiêu có chút không rõ chân tướng, nghiêng mặt, nương theo ngọn đèn tái nhợt bệnh viện nhìn sườn mặt anh tuấn của anh.
-“Tôi là Mạc Thiên Hằng, muốn anh giúp tôi tra một người!” Anh nắm di động, cẩn thận tỉ mỉ nói.
Diệp Tiêu nhìn ánh mắt anh tim trở nên đập mạnh và loạn nhịp.
Mạc Thiên Hằng cúp điện thoại, không quá lâu, liền có một thân ảnh vội vàng từ trong thang máy đi ra.
-“Mạc tiên sinh, ngài thế nào đến? Cũng không nói một tiếng, chúng tôi thật sớm sẽ an bày!”
Người nói chuyện mặc một thân áo blouse trắng, nhìn ánh mắt Mạc Thiên Hằng không dám có ý chậm trễ.
-“Không có việc gì, muốn anh giúp tôi tìm một người!”
Mạc Thiên Hằng liếc người trước mặt một cái, ngay sau đó hướng Diệp Tiêu giới thiệu,
-“Tiêu nhi, vị này là Trình viện trưởng bệnh viện!”
Nghe xong lời này, Diệp Tiêu nao nao.
Mạc Thiên Hằng quả nhiên là bốn phương thông suốt, ngay cả viện trưởng bệnh viện đều có thể tự mình xuất ra tiếp kiến anh.
-“Tên gọi là gì?”
Trình Quốc Cường liếc nhìn Diệp Tiêu, chỉ cảm thấy cô có chút quen mặt, không thể nói rõ là ở nơi nào gặp qua.
-“Trần Hải!”
-“Chờ chút!”
Giọng nói hạ xuống, Trình Quốc Cường liền xoay người đi tới trước bàn tiếp tân.
Diệp Tiêu gấp đến độ như là kiến bò trên chảo nóng, mồ hôi to như hạt đậu đã theo thái dương chảy ào ào xuống, Mạc Thiên Hằng vươn tay, vén tóc mai ra phía sau vành tai cho cô,
-“Yên tâm đi, không có việc gì!”
Một đôi mắt của anh giống như biển ngân hà, lẳng lặng nhìn cô chăm chú, tiếp tục mở miệng,
-“Ở trước mặt anh, em không cần thiết phải kiên cường!”
-“Vâng!”
Diệp Tiêu nhẹ nhàng mà gật gật đầu, lại hơi hơi chần chờ, nhớ tới cái gì,
-“Mạc Thiên Hằng, thực xin lỗi!”
Giọng nói mềm yếu nhu nhu dễ nghe đến cực điểm.
Thế nhưng lời của cô lại làm cho người bên cạnh nhíu mày, hếch mày tuấn tú,
-“Như thế nào?”
-“Chuyện buổi sáng......”
Cô muốn nói lại thôi, thiên ngôn vạn ngữ bị chặn ở trong cổ họng, không biết hẳn là nên nói từ đâu.
Nhưng Diệp Tiêu biết, đại khái từ lúc Mạc Thiên Hằng xuất hiện tại cục cảnh sát, thời điểm nhìn thấy bộ dáng chật vật không chịu nổi của cô, cô cũng đã kiên định, kỳ thật chính bản thân cô cũng không có thật sự nghĩ tới phải đẩy anh ra.
-“Không quan hệ, anh đã nói rồi, cho em thời gian suy nghĩ!”
Anh cười yếu ớt, hơi thở tao nhã cao quý trên người không giảm chút nào.
-“Dạ, cám ơn......” Thanh âm của cô rất nhỏ.
Nhưng đối với Mạc Thiên Hằng mà nói, anh cũng không đánh trận không nắm chắc, Diệp Tiêu trốn không thoát lòng bàn tay anh, rất nhanh, cô sẽ là vợ anh.
Bạn đang đọc bộ truyện Sủng Ái Manh Thê Trùng Sinh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Sủng Ái Manh Thê Trùng Sinh, truyện Sủng Ái Manh Thê Trùng Sinh , đọc truyện Sủng Ái Manh Thê Trùng Sinh full , Sủng Ái Manh Thê Trùng Sinh full , Sủng Ái Manh Thê Trùng Sinh chương mới