Sủng Ái Manh Thê Trùng Sinh

Chương 56: 56: Yêu Nhau Hai


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →


Thời điểm tỉnh lại, ánh mặt trời đã xuyên qua cửa sổ, rơi tại bên trên khuôn mặt nhỏ nhắn trơn bóng của cô.

Diệp Tiêu xoay người một cái, có chút cực kỳ không tình nguyện từ trên giường ngồi dậy.

Mạc Thiên Hằng sớm đã tỉnh, nhìn lưng ngọc lõa lộ ra bên ngoài, hít một hơi, đêm qua là lần đầu tiên của cô, anh đã rất khắc chế.

Nhưng cực kỳ bất hạnh, vừa mới bắt đầu còn nghịch lửa* đến sau cô gái nhỏ liền triệt để ngất đi.

-“Mạc Thiên Hằng!”
Diệp Tiêu cắn chặt răng.

Giờ khắc này tứ chi bách hải đau rã rời, tựa như muốn rời ra từng mảnh vậy.

-“Ừ?”
Mạc Thiên Hằng vươn cánh tay qua ôm thắt lưng cô, một tay kéo cô vào vòng ôm rộng rãi ấm ấp,
-“Đối với ông xã em không vừa lòng à?”
Đâu chỉ là không vừa lòng!
Diệp Tiêu hiện tại tâm muốn giết chết anh đều có! Có người nói trong luyến ái nữ nhân là đần độn, hiện tại cô cảm thấy kết hôn nữ nhân càng đần độn.

Mạc Thiên Hằng đã dám lừa cô!
-“Anh, kẻ lừa đảo!”
Cô xoay người, hai tay chống tại trên ngực kiên cố của anh, từ trên cao nhìn xuống anh, nói:
-“Mạc Thiên Hằng, anh phải nói rõ ràng với em, bằng không em không tha cho anh!”
-“Nói cái gì? Anh tựa hồ nhớ được, cái gì anh cũng chưa nói mà?”
Mạc Thiên Hằng tùy ý cô đè tại trên giường, trên mặt tươi cười phát ra nồng đậm rõ ràng.

Diệp Tiêu nheo nheo mắt, nói:
-“Anh lừa kết hôn, còn nói cái gì phụ trách, còn chịu trách nhiệm!”
Nghe xong lời này, Mạc Thiên Hằng cũng không giận, híp đôi mắt sâu thẳm, bàn tay to nhẹ nhàng mà ôm bờ vai cô, nói:

-“Anh cái gì cũng chưa nói, nhưng chính em nói, không cần anh phụ trách!”
Lời này vừa ra khỏi miệng anh, Diệp Tiêu đã nhớ tới cái gì?
Giống như......!
Anh là chưa nói tối hôm đó phát sinh cái gì, nhưng cô thế nào lại cảm thấy chính mình là bị anh lừa kết hôn?
Nghĩ như vậy, liền không hiểu cảm thấy lỗ vốn nha!
-“Chính em cẩn thận suy nghĩ đi, anh tựa hồ nhớ được chính mình cái gì cũng chưa nói!”
Thấy biểu cảm của cô một bộ ngậm bồ hòn làm ngọt, Mạc Thiên Hằng xem như thủ chiến báo cáo thắng lợi, híp mắt nở nụ cười.

Sau khi Diệp Tiêu suy nghĩ thật lâu, cuối cùng suy sụp tựa vào trong lòng anh, nói:
-“Em mặc kệ, anh gạt người!”
Rõ ràng vừa mới thái độ cô dáng vẻ khí thế bức người trong nháy mắt chuyển hóa thành cô gái nhỏ làm nũng, cường thế không được, liền làm nũng.

Mạc Thiên Hằng dở khóc dở cười, hiện tại đã biết được hậu quả quen biết diễn viên.

-“Anh thế nào lừa em?”
Bàn tay to của anh vuốt vuốt tóc dài xoã tung như tảo biển của cô, giọng nói nhu hòa vài phần.

-“Em mặc kệ, dù sao anh chính là gạt người, hiện tại cả người em đều đau, anh phải phụ trách!”
Diệp Tiêu híp đôi mắt đẹp, không nhường tấc đất.

Mạc Thiên Hằng bất đắc dĩ, quả nhiên chính mình đối với cô một chút biện pháp đều không có.

-“Được rồi, em nói đi, muốn anh thế nào?”
Anh nhẹ giọng nói ở bên lỗ tai cô, Diệp Tiêu giờ phút này liền giống như bạch tuộc ghé vào trong lòng anh, không chút nào cố kỵ.

Mạc Thiên Hằng nuốt nuốt nước miếng, hầu kết cao thấp lăn lộn, nếu không phải lo lắng thân thể của cô chịu không nổi chính mình cường thủ hào đoạt, lúc này anh nhất định sẽ phải xoa xoa bóp bóp cô rất nhiều lần......!
-“Ừ?”
Diệp Tiêu hí mắt nghĩ, nói:
-“Phạt anh đưa em đi đoàn phim!”
Một khi nghĩ đến chính mình đã bỏ bê công việc cả một ngày, cô liền loáng thoáng có chút bất an, nhưng lúc này cả người đau nhức, cô càng nguyện ý lười biếng ở trong chăn tiếp tục ngủ.


Mạc Thiên Hằng hí mắt cười, nói:
-“Em cảm thấy hiện tại còn sớm sao? Đã mười hai giờ trưa, đoàn phim cũng đã phải kết thúc công việc!”
Anh vốn chính là muốn nhắc nhở cô, chính mình lại giúp cô xin phép, dù sao phóng tầm mắt hết cả S thị, không ai dám cãi lại mệnh lệnh Mạc Thiên Hằng.

Ai biết, Diệp Tiêu ngẩng đầu, nhíu nhíu mày, tức giận nói:
-“Mạc Thiên Hằng, anh lại hại em mất một ngày công!”
Cô khẽ cắn môi, vốn chính mình chính là một người mới, ba ngày hai ngày không đi đoàn phim như vậy, không phải tương đương nói với người khác chính mình đùa giỡn làm bộ làm tịch sao? Đương nhiên bọn họ không dám!
Mạc Thiên Hằng quẫn bách, vẻ mặt vô tội.

-“Chuyện này có thể trách anh sao? Đêm tân hôn, chẳng lẽ em còn bảo anh giữ giới à?”
Mạc Thiên Hằng chớp chớp đôi mắt tuấn tú, biểu cảm hoàn toàn ngốc nghếch.

Diệp Tiêu chỉ cảm thấy chính mình cũng sắp bị anh bức điên rồi, ai biết giây tiếp theo Mạc Thiên Hằng còn dường như không có việc gì nói một câu,
-“Ai bảo thể chất em kém như vậy!”
Diệp Tiêu: ......!
Diệp Tiêu xoay người, cuốn chặt trong chăn bông, có chút không phục, rõ ràng chính là anh thể chất ‘rất lớn’ làm cho cô thừa nhận không nổi!
-“Thể chất anh mới kém, theo em thấy thận của anh còn không tốt!”
Cô không giả đăm chiêu phản bác, dáng vẻ không cam lòng yếu thế.

-“Ừ?”
Mạc Thiên Hằng nheo nheo mắt, nhìn cô chăm chăm.

Diệp Tiêu vừa mới thốt lên lời này xong liền triệt để hối hận, loáng thoáng có loại cảm giác không tốt nảy lên trong lòng, quả nhiên, giây tiếp theo, Mạc Thiên Hằng mạnh mẽ ôm vai cô, một cái xoay người, Diệp Tiêu đã bị anh áp ở dưới thân,
-“Cho nên em đối với anh…..ông xã của em còn không vừa lòng?”
-“Không......” Diệp Tiêu thật cẩn thận mím môi.

Bạn đang đọc bộ truyện Sủng Ái Manh Thê Trùng Sinh tại truyen35.shop

Hiển nhiên, đối với Mạc Thiên Hằng loại nam nhân cuồng ngạo lại không ai bì nổi này mà nói, năng lực về phương diện kia là chân thật đáng tin.


-“Đã không vừa lòng, vậy lại thêm một lần, vừa lòng mới thôi!”
Mạc Thiên Hằng không giả đăm chiêu nói xong, anh vốn đang khắc chế, nhưng không biết vì sao, ở trước mặt Diệp Tiêu cô gái nhỏ này, năng lực tự khống chế của chính mình đều triệt để trở thành bài trí.

Anh muốn cô, muốn dung nhập cô vào cốt nhục của chính mình.

-“Đừng......”
Diệp Tiêu thật cẩn thận rụt lui về phía sau, hiện tại cả người cô giống như đều đã tan tác, nơi nào còn sức lực để chống đỡ?
-“Tiêu nhi, thân thể của em thành thật hơn so với em!”
Mạc Thiên Hằng híp mắt, môi với răng phun ra nhiệt khí nồng đậm, dừng ở bên lỗ tai cô, lỗ tai Diệp Tiêu hơi hơi đỏ lên, cô quàng tay ở cổ anh.

Phương pháp khác đã vô dụng, vậy làm nũng tốt hơn.

-“Thiên Hằng, đừng mà......!Em đau quá......”
Cô nhỏ giọng nói, nhưng vạn vạn không nghĩ tới, chính mình đúng là lửa cháy đổ thêm dầu, nghe xong giọng nói mềm yếu nhu nhược này, vốn còn sót lại một chút lý trí cũng triệt để không có.

*** *** *** *** ***
Hai giờ sau, Diệp Tiêu triệt để không có khí lực, tựa vào đầu giường, trợn mắt liếc nhìn Mạc Thiên Hằng.

-“Bà xã, đói bụng không?”
Anh đã thay xong quần áo, đưa khuôn mặt tuấn tú đến trước mặt cô, lời nói ôn nhu như trước.

Diệp Tiêu mím môi, không nói chuyện.

-“Bà xã, anh sai lầm rồi, về sau, đổi lại em xoa xoa bóp bóp cho anh được không!”
Mạc Thiên Hằng nhẹ giọng dỗ cô, vẻ mặt vô sỉ.

Diệp Tiêu muốn biết, kết quả chính mình là thế nào gặp được anh......!
-“Cút ngay, em xoa xoa bóp bóp anh, không phải cùng một hiệu quả sao?”
Cô đã nghĩ không rõ, vì sao hai người cùng làm một sự tình, cô thì giống như muốn chết, Mạc Thiên Hằng lại như trước thần thái sáng láng!
-“Được rồi, đi tắm rửa thôi, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm!”
Mạc Thiên Hằng có chút bất đắc dĩ xoa tóc đen dài của cô.

Diệp Tiêu bất mãn nghiêng nghiêng liếc anh, chu môi đỏ mọng, nói:

-“Không đi, em không có sức lực!”
Mạc Thiên Hằng nheo nheo mắt, mím môi, xấu xa cười cười, nói:
-“Nếu không, anh giúp em tắm rửa cũng được!”
Nghe xong lời này, Diệp Tiêu cả kinh, xám xịt cuốn chăn mỏng xuống giường, nói:
-“Em, chính mình tắm được rồi......”
Lấy trình độ của Mạc Thiên Hằng muốn tìm bất mãn với anh, anh tắm rửa cho mình không phải tương đương tuyên cáo kéo ra màn che lại thêm lần nữa một tràng kịch liệt vận động là cái gì?
Mạc Thiên Hằng nhìn cô hoang mang rối loạn lộ ra bóng lưng, có chút bật cười.

Diệp Tiêu xám xịt vào phòng tắm, nhưng khi đứng ở trước gương cô liền triệt để không lạnh nhạt, trên làn da tinh tế vô cùng mịn màng của cô trước kia lúc này tất cả đều là dấu ấn màu đỏ, nhìn thấy rất ghê người.

Cái này nơi nào là bị anh hôn, rõ ràng chính là bị chó cắn.

-“Mạc Thiên Hằng!”
Cô lại lần nữa nhịn không được bạo phát, Mạc Thiên Hằng hàm chứa cười đứng ở ngoài cửa, hỏi:
-“Bà xã, muốn anh giúp em tắm à?”
Diệp Tiêu: ......!
Diệp Tiêu cắn chặt răng, Mạc Thiên Hằng này trước khi kết hôn cùng sau khi kết hôn căn bản không phải là một người, sớm một chút cô mà biết rằng anh vô sỉ như vậy, chính là Mạc Thiên Hằng đánh chết cô, cô cũng sẽ không cùng anh lĩnh chứng.

Nửa giờ sau, Diệp Tiêu rốt cục đổi xong quần áo, Mạc Thiên Hằng ngồi ở bên cạnh cô, cầm máy sấy thổi tóc cho cô, Diệp Tiêu cầm di động, cúi đầu, đang loát vi bác.

-“Em muốn ăn cái gì?” Thật lâu sau, anh thu thập xong máy sấy, từ từ hỏi.

Diệp Tiêu mân môi đỏ mọng, tiếp tục không để ý anh.

-“Còn tức giận à?” Mạc Thiên Hằng nhíu nhíu mày, hai tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, từ từ hỏi.

Diệp Tiêu quay đầu như trước không nói chuyện, anh có chút hoảng, nhưng lăn qua lộn lại ngẫm lại, chính mình giống như đích xác không có làm sai cái gì mà......!
Tổng tài vĩ đại của chúng ta bắt đầu sầu não.

-“Được rồi, là anh không tốt, nếu không, anh ôm em đi xuống?”
Anh thấp giọng dỗ cô, ai biết Diệp Tiêu đứng lên, vừa đi, vừa chậm rãi nói,
-“Anh có phải hay không sợ người khác không biết đêm qua anh miệt mài quá độ?”
Mạc Thiên Hằng: ......!




Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Sủng Ái Manh Thê Trùng Sinh, truyện Sủng Ái Manh Thê Trùng Sinh , đọc truyện Sủng Ái Manh Thê Trùng Sinh full , Sủng Ái Manh Thê Trùng Sinh full , Sủng Ái Manh Thê Trùng Sinh chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top