Cô gái này thoạt nhìn không đến hai mươi tuổi, ở trước mắt bao người, cô liền nhẹ nhàng khoa tay múa chân đối với Tiêu Hạo như vậy, thậm chí trong lời nói còn có vài phần trách cứ.
Điều này làm cho mọi người đều vô cùng khó hiểu.
Đang lúc mọi người cho rằng, Tiêu Hạo sẽ nổi bão, sẽ răn dạy Diệp Tiêu, đã thấy Tiêu Hạo cúi đầu khom lưng đáp ứng lời của cô, nói:
-“Phu nhân nói đúng, tôi phải đi làm ngay!”
Có trời mới biết vẻ mặt Diệp Tiêu vừa mới nói chuyện đã mang đến cho anh áp lực bao lớn, nhưng ai bảo Diệp Tiêu là bảo vật trong lòng Mạc Thiên Hằng đây?
Mượn cái dự án hợp tác cùng Lục Oánh kia ngày hôm qua nói đi, nếu không phải cô châm ngòi thổi gió, hôm nay cũng sẽ không náo loạn ra trận diễn này đâu?
-“Vâng!”
Diệp Tiêu lên tiếng, sau đó, thu hồi ánh mắt dừng ở ngoài cửa sổ, trái lại tự ngồi lên ghế xoay trước mặt, vuốt vuốt tóc rơi ở trước trán, như là không thấy được một đám người trong văn phòng.
Nhưng, mặc cho là ai, đều đối với cô tràn ngập tò mò, cho dù bọn họ cúi đầu, cũng sẽ thường thường dùng dư quang khóe mắt liếc cô một cái.
Đối với cảm giác ‘mọi người vây quanh’ này, Diệp Tiêu sớm đã tập mãi thành thói quen, tựa vào trên chỗ ngồi của Mạc Thiên Hằng, trong lòng vừa tính toán, ghế ngồi làm việc của Mạc Thiên Hằng rất thoải mái, ngày khác cô cũng đi làm một cái.
Nhưng, tại trong mắt một đám viên chức công ty, hành vi của Diệp Tiêu, căn bản chính là nghịch lửa, vị trí kia, không ai ngoài tổng tài bọn họ, thiên hạ này còn có vài người dám ngồi?
-“Dạ, dạ, tổng tài là tôi sơ sót!”
Không lâu sau, trên hành lang một giọng nói rõ ràng dừng ở trong lỗ tai, Diệp Tiêu từ từ nhắm hai mắt, ánh mặt trời ngoài cửa sổ tràn vào phòng, ấm áp dạt dào.
Mạc Thiên Hằng vừa tiến vào, liền nhìn thấy một màn này, anh hơi hơi nhíu mày, xoay người đối với vị tiểu trợ lý ngoài cửa mở miệng:
-“Đi pha hai tách cà phê, một ly không thêm đường, một ly khác thì nhiều đường!”
Dứt lời, anh liền đi tới trước bàn làm việc.
Diệp Tiêu đang tựa vào trên ghế, có chút buồn ngủ.
Dù sao, đêm qua cô mới là người không hay ho.
Cơ hồ mọi người, ngay cả Tiêu Hạo đều thay cô toát mồ hôi hột, cho rằng cho dù Mạc Thiên Hằng sẽ không tức giận, cũng sẽ kêu cô đứng lên, mất hứng, nhưng anh lại không có, giơ tay cầm cặp hồ sơ cùng bút máy trên bàn, bất động thanh sắc ngồi xuống trên sofa, nói:
-“Hãy nói sự tình hôm nay!”
-“Tổng tài......”
Mới vừa mở miệng, đã có người run run rẩy rẩy nói trước.
-“Ừ?”
Mạc Thiên Hằng nheo nheo mắt, ánh mắt từ từ dừng ở trên người người kia, anh ta đầu tiên là nao nao, sau đó nuốt nuốt nước miếng,
-“Vốn dự án hợp tác cùng Lục tiên sinh đã là chuyện ván đã đóng thuyền, vì sao lâm thời tổng tài lại đổi ý vậy?”
Vấn đề này, cơ hồ nói ra tiếng lòng của mọi người.
Nhưng người trước mặt không phải là người khác, mà là Mạc Thiên Hằng, anh có một ngàn một vạn lý do không ấn theo lẽ thường mà ra bài, bất luận kẻ nào đều đoán không ra tâm tư của anh.
-“Ừ?”
Mạc Thiên Hằng từ từ nheo mắt,
-“Chuyện này, tôi có lý do của tôi, muốn tôi giải thích với mọi người, không phải là không thể được, bất quá trước đó, trong các ngươi tốt nhất có người đứng ra thừa nhận, đoạn ghi âm kia là ai đã thả ra đi!”
Mạc Thiên Hằng không ngốc, tuy rằng đêm qua anh đến công ty, nhưng cũng không ai biết anh quyết định hội nghị, mà ghi âm là bị nhân viên bên trong của mình truyền ra.
Nếu nói không có người phản bội anh, anh thật sự không tin.
Mọi người đều cả kinh, sau đó hai mặt nhìn nhau, có người nội tâm tràn ngập sợ hãi, có người thì tò mò kết quả là ai ăn gan hùm mật gấu, lại dám phản bội Mạc Thiên Hằng.
Mà Diệp Tiêu, cũng nghe những lời này vào trong lỗ tai!
Tôn Hạo, Cảnh Nam Kiêu, các ngươi cũng thật sự ngoan độc! Loại một mũi tên bắn hai con chim này thật là biện pháp hay, vẫn khiến cho Mạc Thiên Hằng lâm vào trong đó.
Nghĩ như vậy, Diệp Tiêu liền có chút không kiên nhẫn.
-“Tổng tài, ngài nói cái gì vậy? Chúng ta đối với ngài đều là trung thành và tận tâm, ngài cũng không thể oan uổng chúng ta như vậy!”
Đúng lúc này, một thanh âm truyền vào lỗ tai.
Mạc Thiên Hằng cũng không giận, tựa vào trên sofa,
-“Tôi nói là ai, trong lòng người đó cũng biết rõ ràng! Oan uổng người? Có phải hay không tôi có thể lý giải hành vi của anh là vì thế vô ngân ba trăm lượng?”
Ở Nhuệ Vũ, không có người dám nghi ngờ anh, bất luận kẻ nào đều không được, bởi vì như thế, lời Mạc Thiên Hằng nói, mới nặng ngàn cân.
Người mới vừa nói kia lập tức liền thức thời ngậm miệng.
Ánh mắt Mạc Thiên Hằng lạnh băng đảo qua mặt anh, như là đang tìm cái người phản bội mình, xác thực nói nghe thôi chứ trong lòng anh đã có đáp án.
Vài người hai mặt nhìn nhau, lại một lần nữa khôi phục trầm mặc.
Lúc này trong văn phòng, tĩnh lặng đến âm thanh một cây kim rơi trên mặt đất đều có thể nghe rõ ràng.
Bạn đang đọc bộ truyện Sủng Ái Manh Thê Trùng Sinh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Sủng Ái Manh Thê Trùng Sinh, truyện Sủng Ái Manh Thê Trùng Sinh , đọc truyện Sủng Ái Manh Thê Trùng Sinh full , Sủng Ái Manh Thê Trùng Sinh full , Sủng Ái Manh Thê Trùng Sinh chương mới