Translator: Dii
Hôm nay nhìn thấy Lương San thì Trình Khanh Khanh như được nhắc nhở, lúc cùng Bạch Duyệt Đình ân ái cô cũng chợt quên đi những thứ làm cô sống không bằng chết.
“Phải rồi, em muốn đi thăm Dương Hân.”
Bạch tiên sinh cũng không hỏi nhiều, gật đầu, “Cũng được.”
Họ đến bệnh viện tâm thần nơi Dương Hân đang ở, dưới sự hướng dẫn của bác sĩ, Trình Khanh Khanh và Bạch Duyên Đình đến một vườn hoa phía sau bệnh viện.
Hôm nay thời tiết tốt, nhiều bệnh nhân đi dạo cùng bác sĩ.
Trình Khanh Khanh vừa nhìn liền thấy Dương Hân ngồi trên ghế nằm, chỉ là bên cạnh cô ấy còn có một người, thấy người này Trình Khanh Khanh lại càng kinh ngạc hơn, cô quay lại nhìn Bạch Duyên Đình, anh lại không cho là đúng, “Đi thôi.”
Người này vậy mà lại là Khang Bạch.
Khang Bạch đang đút cơm cho Dương Hân, bình thường người bệnh tâm thần sẽ rất đề phòng người khác, nhưng Dương Hân lại không hề sợ hãi Khang Bạch, mỗi lần Khang Bạch đút cơm, Dương Hân sẽ nhìn anh ta cười một tiếng.
Nhưng lúc cô ấy nhìn về phía hai người bên này, nụ cười tươi trên môi tức khắc thu lại, đôi tay ôm chặt eo Khang Bạch, cả người co rúm lại trốn tránh phía sau Khang Bạch, đôi mắt sợ sệt.
Khang Bạch nhìn theo ánh mắt của cô ấy nghi ngờ quay đầu lại, khi anh ta nhìn thấy ai đang đến, lông mày của anh ta trở nên ngưng trọng.
Trình Khanh Khanh bước đến gần anh ta mỉm cười với anh ta như một lời chào, sau đó cúi đầu nhìn Dương Hân, nhẹ nhàng nói với cô ấy.
“A Hân, cậu còn nhớ mình không? Mình là Khanh Khanh đây.”
Dương Hân giống như một đứa trẻ sợ hãi, cô ấy đem mặt giấu hoàn toàn sau lưng Khang Bạch, cả người run lên, hiển nhiên là sợ cô đến gần.
Trình Khanh Khanh thở dài, bản thân cô cũng từng là người điên, nên cô biết Dương Hân có lẽ đã không còn nhận ra mình nữa.
Cô quay lại nhìn Bạch Duyên Đình, “Em muốn nói mấy câu với Khang Bạch.”
Bạch Duyên Đình cũng không hỏi nhiều, nhìn chằm chằm thật sâu vào khuôn mặt của Khang Bạch với ánh mắt cảnh cáo trong giây lát, anh nói với cô: “Vậy anh ra ngoài đợi em.”
Trình Khanh Khanh gật đầu.
Mãi cho đến khi Bạch Duyên Đình bước đi, Khang Bạch mới nhìn cô với ánh mắt khó hiểu: “Bạch phu nhân…..cô…..”
Trình Khanh Khanh hiểu nghi ngờ của anh ta không thể nào Bạch phu nhân người đã mất trí nhớ sẽ đến gặp Dương Hân.
“Tôi….
đã nhớ lại chuyện trước đây rồi, nhớ hết toàn bộ.”
Lông mày của Khang Bạch nhăn lại, nhưng anh ta chỉ nhìn cô chằm chằm không nói gì một lúc lâu sau anh thở dài, “Bạch phu nhân muốn nói gì với tôi?”
Trình Khanh Khanh sắc mặt tối sầm lại, “Lúc đầu tại vì sao anh lại chắc chắn là do Bạch Duyên Đình hại Dương Hân thành bộ dạng này? Là ai đã nói với anh?”
Khang Bạch mím chặt môi, đôi mắt hơi híp lại, suy tư một hồi rồi mới nói với cô: “Không biết Bạch phu nhân có biết ngoài Vương Tử Dương và Vân Lỗi, Bạch tiên sinh còn có một trợ lý tên là Kim An không.”
Trình Khanh Khanh lắc đầu, “Người này chưa từng nghe qua.”
“Kim An đó là người Bạch tổng tin tưởng nhất sau Vương Tử Dương và Vân Lỗi, lúc đầu anh ta có nói chuyện đó với tôi, nói với tôi là sự mất tích của Dương Hân có liên quan đến Bạch tổng, là anh ta đã nhốt giữ cô ấy.”
Trình Khanh Khanh trầm ngâm gật đầu, lại nghe Khang Bạch nói: “Lúc đầu sau khi anh ta nói với tôi, nhưng mà sau này Bạch tiên sinh lại sa thải Kim An, tôi mới tin tưởng chuyện Dương Hân bị điên là do Bạch tổng làm.”
Vẻ mặt của Trình Khanh Khanh càng lúc càng trở nên ngưng trọng, người đẹp cấp ba trước đây, ngôi sao được cho là đứng trên đỉnh danh vọng được hàng nghìn người ngưỡng mộ, giờ đã trở nên như thế này, nghĩ đến vẻ mặt kiêu ngạo của Lương San ngày đó, Trình Khanh Khanh chỉ cảm thấy tức giận trong lòng.
“Chuyện của Dương Hân chưa chắc là có liên quan đến Bạch Duyên Đình.”
Khang Bạch nhăn mặt, “Sao lại nói vậy?”
“Ngày đó anh đã bị lợi dụng,hơn phân nữa người lợi dụng anh chỉ trông mong anh sẽ gửi tin nhắn cho tôi.”
Khang Bạch không tin lắm, “Bạch phu nhân có bằng bằng chứng nào không?”
“Là do chính người đã hại Dương Hân nói với tôi.”
“……” Khang Bạch dừng lại nhìn cô ngây người, “Người đó là ai?”
“Lương San!”
Trình Khanh Khanh ra khỏi bệnh viện lên xe của Bạch Duyên Đình, anh không hỏi cô đã nói gì với Khang Bạch, anh ấy chỉ nói: “Một chút nữa chúng ta ăn gì?”
Trình Khanh Khanh nghĩ tới những gì Khang Bạch nói, hỏi: “Trước đừng nghĩ tới nó, em muốn hỏi anh một chuyện.”
“Hửm?” Bạch Duyên Đình sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng.
“Trước đây có phải anh từng có một trợ lý, tên Kim An?”
“Sao lại hỏi cái này?”-
“Lúc đầu vì sao anh sa thải anh ta?”
Bạch Duyên Đình cau mày suy nghĩ một lúc, “Là vì anh phát hiện cậu ta là người ở bên cạnh ba đưa tới.”
Trình Khanh Khanh đầy vẻ đăm chiêu gật đầu, “Em sợ rằng người này biết chuyện gì đã xảy ra khi Dương Hân bị hại.”
Bạch Duyên Đình không cho là đúng, “Ann e rằng mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Anh phát hiện ra anh ta được Bạch gia phái đến nên sa thải.
Nhưng sau khi sa thải, anh nhận ra rằng chuyện của Dương Hân có liên quan đến anh ta.
Anh đã nhờ người tìm anh ta, nhưng anh ta đã biến mất như thể anh ta đã bốc hơi khỏi thế giới.”
“Sao lại thế này?” Đây là khả năng duy nhất làm Lương San moi ra được đầu mối
“Ba anh làm việc, luôn muốn sạch sẽ gọn gàng, cho nên để bảo vệ bọn họ, sớm đã giết Kim An diệt khẩu rồi.”
Trình Khanh Khanh cảm thấy tim mình như chìm xuống, nếu cứ như vậy thì e rằng rất khó để đưa Bạch Hạo Hiên và Lương San ra trước công lý.
Bạch Duyên Đình nhìn thấy sắc mặt của cô nghiêm trọng, vội vàng đưa tay xoa đầu cô an ủi: “Được rồi, thời gian sau này còn nhiều, có thể từ từ nghĩ, chúng ta phải đối phó với những người này, nhưng chúng ta vẫn phải sống.”
Cô quay đầu nhìn về phía anh, nhưng chỉ thấy nét dịu dàng trên mặt anh, trong mắt như có thể mang theo nụ cười ấm áp có thể hoà tan mọi thứ, Trình Khanh Khanh chỉ thấy lòng mình tự nhiên an ổn lại, anh chính là trụ cột dũng mãnh nhất của cô, chỉ cần có anh thì cô không sợ bất cứ thứ gì.
Bạch tiên sinh nói đúng, trả thù là phải trả thù, nhưng cuộc đời của họ phải sống, còn phải sống tốt.
Trình Khanh Khanh hiểu rất rõ năng lực làm việc của Bạch Diên Đình, sau khi phản kích xong hội nghị thương mại hôm qua cô cũng không theo dõi xem anh làm thế nào, về tới nhà bèn tận lực làm thật tốt chức trách của một người vợ, nói chuyện cùng bọn trẻ, dạy bọn trẻ đọc sách nhận mặt chữ, rồi ngâm trà cho Bạch Diên Đình, sau khi ăn tối xong còn tự tay làm bánh gato, làm thêm món phụ cho anh và bọn trẻ.
Nướng xong bánh, cô cầm ba cái đĩa tới, cẩn thận cắt bánh thành vài miếng nhỏ đặt vào trong đĩa.
Khi bưng ra ngoài anh và bọn trẻ đã quy củ ngồi bên bàn, mấy khuôn mặt khá giống nhau kia lúc này đều đầy vẻ chờ mong, giống như một đám thú cưng đang đợi được cho ăn.
Trình Khanh Khanh cười, bước tới đặt đĩa trước mặt Tiểu Cảnh và Tiểu Nhã, rồi để thêm một phần thuộc về Bạch tiên sinh đặt trước mặt anh.
Tiểu Cảnh nhìn trong đĩa của mình và Tiểu Nhã chỉ có một ít bánh ngọt, lại nhìn trong dĩa của ba thì rất nhiều, bất mãn nói: “Mẹ thật là bất công, cho ba nhiều như và, cho con và em chỉ có một ít.
“….” Trình Khanh Khanh xấu hổ, “Làm gì có? Trẻ nhỏ thì không thể ăn quá nhiều đồ ngọt con không biết sao?”
Tiểu Cảnh không nói gì, nhưng cái miệng bĩu ra có thể cầm được chai dầu nhỏ, nhưng cậu không quậy phá nữa, ngoan ngoãn dùng nĩa ăn bánh.
Nhưng mà Bạch tiên sinh vui tươi hớn hở ăn bánh ngọt do vợ nướng lại miệng tiện ném ra một câu: “Mẹ của các con là vợ của ba, tất nhiên càng yêu ba nhiều hơn.”
Ban đầu bọn nhỏ không có ý kiến, Trình Khanh Khanh thở phào nhẹ nhõm, cũng không nghĩ người nào đó lại nói một câu như vậy, lập tức Trình Khanh Khanh trừng mắt nhìn anh một cái, dùng ánh mắt trách móc anh e rằng thiên hạ chưa đủ loạn.
Quả nhiên, bạn nhỏ Tiểu Cảnh vừa nghe như thế cả người đều có vẻ áp lực đứng lên, cậu man vẻ mặt ủy khuất nhìn Trình Khanh Khanh, ngữ khí cũng rất nhanh mang theo giọng nghẹn ngào, “Mẹ, như vậy là sao? Mẹ yêu ba còn hơn yêu con và em gái phải không?”
Đứa con trai này và ba của nó cùng ăn dấm chua khiến Trình Khanh Khanh thật không biết nên làm cái gì bây giờ, cô nhìn người lớn, lại nhìn đứa nhỏ, vội vàng ho một tiếng nói: “Mẹ đều yêu ba và các con….”
“Mẹ là yêu ba hơn một chút hay yêu con và Tiểu Nhã hơn một chút?”
“Cũng nhiều như nhau!”
“Vậy con và em gái cộng vào thì bằng bao nhiêu với ba?”
“......” Ách......!Trình Khanh Khanh vội vàng nhìn Bạch tiên sinh cầu xin sự giúp đỡ, nhưng người nào đó đang ăn bánh ngọt đến vui vẻ, đối với ánh mắt của cô làm như không nhìn thấy, lúc này Trình Khanh Khanh oán hận trừng mắt với anh rồi định nhẹ giọng khuyên nhủ thì nhìn thấy bạn nhỏ Tiểu Nhã lấy một miếng bánh ngọt nhét vào trong miệng anh trai.
Bạch tiên sinh miệng tiện cảm thán nói: “Nhìn thấy chưa, ngay cả Tiểu Nhã cũng cảm thấy con nói nhiều.”
Tiểu Cảnh ăn miếng bánh ngọt em gái đưa, chống cằm nói: “Mới không phải.”
Cậu quay đầu lại dùng bàn tay nhỏ bé của mình dịu dàng xoa mặt em gái, “Vẫn là em gái tốt nhất.”
Bạn nhỏ Tiểu Nhã mở mắt thật to không chớp mắt nhìn cậu, vẻ mặt kiên định an ủi: “Anh trai có em mà!”
Vẻ mặt của bạn nhỏ Tiểu Cảnh vừa mới còn đang u ám phút chốc lộ ra nụ cười rạng rỡ, “Tiểu Nhã đáng yêu nhất.” Ôm hôn em gái một cái lại nói: “Chúng ta ăn bánh ngọt đi.”
Trình Khanh Khanh thở phào nhẹ nhõm nhìn hai bạn nhỏ vượt qua mưa gió, quả nhiên trẻ nhỏ đơn thuần như vậy, những chuyện không vui nháy mắt đã quên hết.
Quay đầu nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Bạch tiên sinh, Trình Khanh Khanh không kìm được cười, đúng vậy, hiện tại cô thực sự rất hạnh phúc.
Thấy cô nhìn sang, Bạch tiên sinh liền đút một miếng vào miệng cô, Trình Khanh Khanh biết ăn đồ ngọt vào buổi tối là điều cấm kỵ nhưng cô vẫn ăn một miếng rồi nở một nụ cười quyến rũ.
Nhìn nụ cười tươi rói của cô, Bạch tiên sinh cảm thấy có chút xấu hổ, lỗ tai có chút đỏ lên, Trình Khanh Khanh nhìn thấy chỉ cảm thấy người đàn ông này thật đúng là lợi hại khi thẹn thùng cũng làm trái tim cô sắp tan ra rồi.
“Phải rồi, ngày mai em muốn quay về nhà mẹ, mẹ sống một mình cũng cô đơn, em muốn về ở với mẹ vài ngày.”
Bạch Duyên Đình nghĩ rồi nghĩ, “Vậy anh đi với em.”
Lời này vừa dứt, bạn nhỏ Tiểu Cảnh vội vàng giơ tay, “Con cũng muốn đi.”
Bạn nhỏ Tiểu Nhã cũng vội vàng giơ tay, “Con cũng đi.”
Trình Khanh Khanh: “…”
Bạch Duyên Đình coi như là điều đương nhiên nói, “Em đi đâu thì bọn anh đi đó.”
Trình Khanh Khanh nở nụ cười hạnh phúc, “Được!”
Ngày hôm sau Trình Khanh Khanh sau khi tới Văn phòng Nhiếp ảnh Hoan Lạc cô đàn chị có khuôn mặt vui vẻ đã đưa cho cô xem phần sau bài tag của ngày hôm qua.
Chỉ là qua khoảng thời gian một đêm ngắn ngủi, người ngày hôm qua hùng hổ mắc nhiếc tag cô không giữ chuẩn mực của phụ nữ mà câu – dẫn em trai chồng thì hôm nay lại đặc biệt gửi tới một video xin lỗi, vạch trần Lương San là người đứng sau chuyện này, lúc này thu hút sự thảo luận sôi nổi của rất nhiều người.
Cùng lúc đó, trên trang web nào đó của mạng xã hội, một đại V cao cấp nào đó đột nhiên đăng một bài viết, lôi hết bối cảnh và thân phận của Bạch Hạo Hiên, Lương San ra hết một lượt, ngay cả việc nhà hai bọn họ ở trên đường nào, chủ nhiệm lớp hồi tiểu học là ai cũng bị lôi ra bằng sạch.
Hoá ra là thế, Lương San làm bạn của cô Bạch Trình Khanh Khanh nhưng lại quyến rũ bạn trai của bạn mình, dựa vào tâm cơ muốn lên chức cũng được cẩn thận lôi ra hết.
Đương nhiên, các mối quan hệ của Trình Khanh Khanh cũng bị moi ra nhưng sau khi bị bắt chia tay thì Trình Khanh Khanh đã trở thành chị dâu của anh ta, Bạch Hạo Hiên chợt thấy hoang mang vô vọng không muốn từ bỏ.
Cuối cùng đại thần còn bạo phát một bất ngờ to lớn, đó chính là mẹ ruột của Bạch Hạo Hiên vốn là tiểu tam được lên chức, mấy chuyện như ban đầu bà ta quấn chặt lấy Bạch lão tiên sinh như thế nào, mất mặt ra sao để mượn con ép cưới cũng bị đào hết ra.
Chuyện ngắn này có tám phần thật lại được đại thần thêm mắm dặm muối nói hết một lượt, ân oán tình thù của nhà hào môn luôn đặc sắc hơn trong tiểu thuyết, ở bài đăng hôm qua vốn có mấy người buông lời ác ý với Trình Khanh Khanh thì lúc này đây lại cùng đứng một chiến tuyến mắc hai người Bạch Hạo Hiên và Lương San, cũng mắng cả vị tiểu tam được lên chức Bạch phu nhân, nói bọn họ trên không đứng đắn thì dưới cũng không nghiêm gì cho cam, loạn thành một nùi.
Đồng thời cũng không biết Bạch Diên Đình đã làm gì, mà bài viết này còn được đăng lên diễn đàn nội bộ của Tập đoàn Bạch Thị, bài viết này được đăng lên, cả Tập đoàn Bạch Thị ồn ào hẳn lên.
Bởi vì sức ảnh hưởng của bài viết này, giá cổ phiếu của tập đoàn bị giảm sút đáng kể, giá thị trường không hiểu sao cũng bốc hơi gần vài nghìn vạn.
Sắc mặt Bạch lão tiên sinh Bạch Chấn Phong âm trầm cả ngày, Văn Tuyết Nhi đương nhiên cũng biết chuyện bài post.
Thấy sắc mặt Bạch Chấn Phong sau khi trở về không được tốt lắm, bà ta càng hầu hạ cẩn thận, săn sóc ông ấy thay quần áo, lại rót trà bưng lên.
Bà ta luôn là người cẩn thận, chuyện gì không tốt bà ta coi như không biết, cũng sẽ không lắm mồm đi hỏi.
Bạch lão tiên sinh vừa ngồi xuống nhấp một ngụm trà thì Bạch Hạo Hiên từ bên ngoài bước vào.
Sắc mặt anh ta không tốt lắm, ánh mắt lạnh lùng, cúi đầu bước vào phòng, cung kính hỏi: “Ba tìm con có việc gì sao?”
Bạch Chấn Phong nhìn thấy anh ta thì nhớ tới việc về bài viết, lại nhớ tới tổn thất của công ty và ánh mắt trào phúng của mấy lão già trong công ty, nhất thời không biết trút giận vào đâu, cầm lấy quyển sách dày trên mặt bàn ném vào mặt Bạch Hạo Hiên.
Bạch Hạo Hiên không trốn tránh, đứng đó chịu trận trong chốc lát, góc nhọn của cuốn sách va vào trán anh ta, lập tức chảy máu.
Văn Tuyết Nhi ngơ ngác đứng bên cạnh, im lặng trong chốc lát không hồi thần lại được, tới khi hồi phục tinh thần thì không dám nói chuyện, chỉ cúi thấp đầu, giống như không thấy gì.
Bạch Chấn Phong hít sâu vài hơi để điều chỉnh cảm xúc của mình, lúc này mới phát tiết với anh ta: “ Mày xem bản thân mày đã làm được chuyện tốt gì không? Tao đã sớm nói với mày là đừng có kiếm chuyện với Trình Khanh Khanh, sao mày lại không nghe lời tao hả? Mày thì hay rồi, lời tao nói mày coi như gió thoảng qua tai, hôm nay thì sao? Video đều nói hết rồi, mày theo đuổi người ta tới tận nơi người ta làm việc lôi lôi kéo kéo quấn lấy không rời, tao xem mày giải thích kiểu gì, nó là chị dâu mày! Mày làm như thế chẳng khác gì tát vào mặt anh mày, cũng như đánh vào mặt tao, càng đánh thẳng vào thể diện của Bạch gia, bây giờ tất cả mọi người đều đang đợi để cười vào mặt Bạch gia đấy!”
Bạch Hạo Hiên cứ luôn cúi đầu, lắng nghe, anh ta nắm chặt mắt, không nói một lời nào.
Văn Tuyết Nhi sợ Bạch Chấn Phong nộ khí công tâm, vội vàng khuyên nhủ: “ Được rồi được rồi, ai mà chẳng có lúc sai lầm, lúc ông còn nhỏ cũng từng phạm lỗi sai mà phải không? Hạo Hiên biết lỗi của nó rồi, kịp thời sửa lỗi là được mà, hơn nữa bây giờ việc đã thành thế này rồi, cho dù bây giờ ông đánh chết nó cũng không có tác dụng gì cả!”
Bạch Chấn Phong lạnh lùng nhìn bà ta, dằn giọng nói: “ Đúng là con hư tại mẹ!” Tuy rằng nói thế, nhưng nhìn thấy trán Bạch Hạo Hiên chảy máu, ông ấy cũng hao đi vào phần giận dữ, ngồi lên ghế dựa, nhưng giọng điệu thì vẫn lạnh lẽo, “ Mày nói đi, tính giải quyết chuyện này thế nào đây?”
Bạch Hạo Hiên nghiêng người nắm chặt nắm đấm, “ Con sẽ tìm người xoá bài viết đi, về tổn thất của công ty thì con sẽ tìm chuyên gia viết một bản kiểm điểm nhận sai với mọi người.”
Bạch Chấn Phong cười lạnh một tiếng, “Ngu xuẩn! Xóa bài đăng, cho là làm như vậy là xong sao? Nguồn gốc của vấn đề không phải ở đấy.”
Bạch Hạo Hiên không hiểu ý của ông ta, ông ta chính là muốn có được sự đảm bảo của anh ta, anh ta biết chỉ có như vậy mới có thể dập tắt ngọn lửa trong lòng ông ta, nhưng mà lời đảm bảo đó anh ta không thể nói ra được.
Bạch Chấn Phong thấy anh ta không nói gì, lườm anh ta một cái: “Nếu như mày còn quấn lấy Trình Khanh Khanh không rời, anh cả mày muốn làm gì tao cũng không biết giúp mày thế nào nữa, mày hiểu không? Nếu mày còn muốn thuận lợi trở thành người kế thừa của Tập đoàn Bạch Thị, thì chắc chắn có liên quan không ít tới anh cả mày, mày là một đứa trẻ thông minh hiểu chuyện, mày cũng có năng lực nắm quyền công ty này, bao nhiêu lâu nay, trong công ty chỉ có mình mày là luôn luôn ưu tú, lỗi sai duy nhất của mày là quen biết Trình Khanh Khanh, tao không hi vọng mày thành vết đen lớn nhất trong cuộc đời tao, cũng không mong nó sẽ là vật cản trong con đường tiến tới của mày, hôm nay tao tận tình khuyên bảo mày như này, mày có hiểu cho nỗi lòng của tao không?”
Bạch Hạo Hiên nhắm mắt, gật đầu, “Dạ hiểu.”
“Nếu đã hiểu, ba hy vọng con có thể đảm bảo, sau này con sẽ không dây dưa không ngừng với Trình Khanh Khanh nữa, nếu không ai cũng không cứu được con nữa.”
Bạch Hạo Hiên thì không trả lời, Văn Tuyết Nhi đứng bên cạnh chợt thấy lo lắng thay anh ta, vội vàng véo lên tay anh ta một cái: “ Ba con đã nói thành thế này rồi, con vẫn còn không muốn bảo đảm à?”
Bạch Hạo Hiên hít thở sâu vài cái để điều chỉnh bản thân, cuối cùng chậm rãi gật đầu, “Con bảo đảm, sau này sẽ không dây dưa không dứt với Trình Khanh Khanh.”
Bạch Chấn Phong thấy anh ta như thế này khiến tôi nhớ lại khi ông ta còn trẻ, ông ta thở dài vẫy tay với anh ta, “Mau ra ngoài băng bó vết thương của con đi.”
Bạch Hạo Hiên đi ra tới cửa, chỉ lấy khăn giấy ra lau vết máu trên trán, rồi bước thẳng vào phòng.
Lương San sáng sớm cũng biết bài đăng, cô ta đang loay hoay trong phòng thời điểm nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, cô ta sợ tới mức rùng mình quay đầu lại nhìn, vừa thấy liền thấy Bạch Hạo Hiên bước vào, tim cô ta đập loạn nhịp, vội vàng cười với nói với vẻ mặt tội lỗi: “Hạo Hiên, anh về rồi sao?”Vô tình nhìn thấy vết máu trên trán anh ta cô ta che miệng kêu lên: “Trời ơi Hạo Hiên, trán của anh làm sao vậy?”
Bạch Hạo Hiên không trả lời, từ sau khi đi vào ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta, Lương San bị ánh mắt của anh ta nhìn trái tim chìm xuống, vốn là đang chuẩn bị đi tới xem vết thương trên mặt anh ta cũng dừng lại, mắt thấy Bạch Hạo Hiên đen trầm mặt bức tới, cô ta liền bị dọa cho lùi lại từng bước, vẻ lo lắng nói: “Hạo Hiên...!Anh đây là làm sao vậy?”
Bạch Hạo Hiên đột ngột nắm lấy cổ tay cô ta kéo cô về phía trước, từ trước đến nay anh ta luôn nói năng thận trọng nhưng bây giờ khuôn mặt u ám của anh ta lại càng làm người ta thêm kinh hãi, khi anh ta đen mặt lại gần, Lương San há hốc mồm kinh ngạc.
“Bài viết bôi nhọ Khanh Khanh lần trước cũng là cô làm đúng không?”
Lương San nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng lắc đầu, “Không phải! Em là bị người khác hại! Sao em có thể là loại người như vậy? Hạo Hiên, anh phải tin tưởng em!”
Bạch Hạo Hiên lạnh lùng cười một tiếng, nặng nề ném cô ta xuống giường, nhưng anh ta cũng không bận tâm đến vấn đề này nữa mà lạnh lùng nói: “Nếu cô đã không biết tốt xấu như vậy thì đừng trách tôi không nể tình.”Sau một lúc dừng lại, giọng điệu trở nên cô đọng hơn: “Sinh đứa con xong cô cũng cút khỏi Bạch gia đi.”
Nói xong mấy lời này anh ta liền quay người bước đi, Lương San bị mấy lời anh ta vừa nói doạ ngây ngốc một trận, tới lúc hiểu rõ thì vội chạy theo, nhưng anh ta đã nặng nề đóng cửa lại, rồi cầm dây xích sắt khoá trái cửa, Lương San bị dọ tới nhũn hết cả chân, vội khóc lóc cầu xin: “ Hạo Hiên, Hạo Hiên à anh đừng thế này, anh tin em đi mà, bài viết đó thật sự không phải do em đăng, anh phải tin em chứ!”
Nhưng cho dù cô ta có dùng lực đập cửa thế nào, có khóc lóc cầu xin ra sao thì đều vô ích, sau khi khoá xong dây xích anh ta không hề do dự quay người rời đi.
Tay Lương San đập tới tê dại, tiếng khóc cũng nghẹn lại, nhìn thấy anh ta khoá cửa như khoá cả trái tim cô ta lại, cô ta như gặp phải sấm sét giữa trời quang, dần dần dựa vào cửa rồi quỳ ngời trên mặt đất.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi, trong mắt là một cỗ hận ý độc ác nồng đậm.
Tại sao, tại sao đã kết hôn rồi anh vẫn đối xử với cô ta như thế? Rốt cuộc là cô ta có chỗ nào không tốt bằng Trình Khanh Khanh? Cô ta không cam tâm, cực kỳ không cam tâm!
Tình huống bên Tử Kinh viên như thế nào Trình Khanh Khanh không muốn để ý tới, cô vẫn như cũ muốn làm gì thì làm, làm một người mẹ thật tốt của bọn trẻ, làm một người vợ thật tốt của chồng, làm đứa con gái ngoan của mẹ.
Thế nên hôm nay sau khi tan làm một nhà bốn người bọn cô cùng nhau quay về nhà mẹ Trình Khanh Khanh, chuyện này cô đã nói ổn thoả với Bạch Duyên Đình rồi.
Bởi vì chuyện của ba cô, mẹ Trình mấy năm nay trải qua cũng rất khổ cực, bây giờ cô quay lại rồi nên muốn ở bên bà, tuy rằng trước đây cô cũng đã từng tới thăm bà, nhưng đó là từ cách nhìn của Hạ Tình, nếu bây giờ nói tới cách nhìn của Trình Khanh Khanh, cô đương nhiên là có tình cảm sâu đậm rồi.
Bọn họ về tới nơi mẹ Trình rất vui vẻ, chuẩn bị cho bọn họ cả bàn thức ăn, bà có vẻ già đi khá nhiều, tóc trắng cũng không ít, Trình Khanh Khanh nhìn nụ cười yêu thương và cả bàn đầy thức ăn của bà, chỉ thấy lòng mình chua xót, mấy năm này cô cứ điên điên khùng khùng, cũng chưa từng hiếu thuận gì với bà, ngay cả sau khi ba chết cô cũng không đưa tiễn ông, nhưng bà vẫn luôn yêu thương đứa con gái bất hiếu này, chưa từng trách móc gì cô.
“Ngây ngẩn gì đó, mau ăn đi con!” Mẹ Trình thấy cô cứ nhìn đồ mà không động đậy gì, vội vàng thúc giục.
Trình Khanh Khanh hồi thần lại, hít sâu một hơi, cười với bà, “Còn không phải là bởi lâu rồi con không ăn đồ mẹ nấu nên kích động quá không phải sao?”
Mẹ Trình quở trách trừng cô một cái, gắp cho cô một miếng sốt thịt bò, “Đừng có kích động quá, ăn nhiều vào, con xem con gầy chưa kìa.”
Gắp thức ăn cho Trình Khanh Khanh xong bà cũng không lạnh nhạt với con rể và hai cháu ngoại của mình, cũng gắp cho bọn họ, còn đặc biệt múc một bát canh lớn cho Bạch Duyên Đình.
Trình Khanh Khanh nhìn mà ghen tị, tại sao cô lại cảm thấy mẹ đối xử với con rể tốt hơn con gái đây? Cô quay đầu lại liếc nhìn Bạch Duyên Đình, chỉ thấy anh đang mỉm cười tiếp nhận canh do mẹ đưa cho, cực kỳ nể mặt uống một ngụm, còn nói: “Uống ngon.”
Trình Khanh Khanh thở dài, nghĩ không phải không có lý do mà mẹ Trình rất yêu quý con rể, cô bị bệnh tâm thần bao năm qua, anh đã thay cô báo hiếu cho mẹ cô, cả tang lễ của cha Trình cũng là một mình anh phụ trách.
Mũi cô đau nhức, tim như tắc nghẽn, nhìn Bạch tiên sinh đặt tay lên đầu gối cô, cô vươn tay nắm lấy tay anh.
Anh đơ cả người ra, nhưng không nhìn cô, vẫn nói chuyện vui vẻ với mẹ Trình, nhưng khi cô chạm vào tay anh, anh đã gần như ngay lập tức giữ lại, như sợ cô sẽ biến mất ngay khi anh vừa thả lỏng.
Anh đến gần cô một cách trân trọng như vậy, lại làm cho lòng cô chua xót không ngớt.
Cô biết, anh vẵn luôn mong chờ một mái ấm gia đình hạnh phúc, anh nỗ lực nhiều như vậy để ngôi nhà này được ấm áp, thế nhưng lần lượt bị cô phá nát.
Cô không dám tưởng tượng trong những năm tháng cô trở thành Hạ Tình làm thế nào anh có thể vượt qua, nhưng bây giờ nếu cô đã trở về, vậy cô sẽ dùng hết khả năng của mình cho anh sự ấm áp mà anh mong muốn.
Cô muốn nắm chặt tay anh cả đời không bao giờ buông
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Ngày tháng bình thường sau này chính là, bên kia thì loạn thành một đống còn Trình Khanh Khanh và Bạch tiên sinh mỗi ngày hạnh hạnh phúc phúc vui vui vẻ vẻ, ngày ngày tú ân ái, ngược chết bọn họ!
Lúc Trình Khanh Khanh tỉnh lại lần nữa chỉ cảm thấy ánh mặt trời ngoài cửa sổ rất đẹp.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên mặt, giống như có một bàn tay nhỏ nhắn ôn nhu nhẹ nhàng vuốt ve, cô dụi dụi mắt, thích ứng một chút với ánh sáng mới từ trên giường ngồi dậy.
Phòng của cô có phong cách điền viên Trung Hoa vô cùng ý vị, cô nhớ rõ đây là nơi cô sống sau khi kết hôn với Bạch Duyên Đình.
Nhìn hết thảy trước mắt, cô vẫn có chút hoảng hốt, mặc quần áo rời giường.
Đi vào phòng vệ sinh, xuyên qua tấm gương nhìn người bên trong, hồi lâu cô vẫn không thể hoàn hồn lại, giơ tay sờ mặt mình, xúc cảm nhẵn nhụi ở đầu ngón tay, tất cả đều nói cho cô biết, những điều nhìn thấy trước mắt không phải là mơ.
Cô trở về, sau khi trở thành Hạ Tình hai mươi bảy năm, cuối cùng cô cũng trở lại.
Mang theo linh hồn được rèn luyện càng thêm cứng cỏi, mang theo tội ác đầy người.
Rốt cục cô cũng trở lại nơi này, nơi cô đã cố gắng hết sức để trốn thoát.
Kiếp trước cô sống quá hồ đồ, thẳng đến khi chết mới hiểu được rõ ràng.
Nhưng tất cả đều hiểu được khi quá muộn, cô còn chưa kịp bù đắp đã hoàn toàn rời đi, nhưng bây giờ…
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ, sau đó là âm thanh của Bạch Duyên Đình, “Khanh Khanh, em dậy chưa?”
Sau khi gõ cửa vài cái, anh cũng không đợi đến khi có người mở cửa, anh dứt khoát trực tiếp xoay cửa đẩy vào.
Cửa phòng vệ sinh không đóng, cho nên cô vừa quay đầu liền nhìn thấy anh từ cửa đi tới.
Trước mắt lại vang vọng tình cảnh ngày đó cô trốn thoát khỏi người anh, anh cầm ly rượu cô rót uống một hơi cạn sạch, mặc dù biết rõ cô đã hạ độc anh.
Khi đó anh đến tột cùng có bao nhiêu khổ sở? Cô không biết…
Nhưng mặc dù khổ sở, mặc dù thống khổ, nhưng vẫn lo lắng cô sẽ bị liên lụy, để cho cô nhanh chóng chạy trốn.
Sau đó anh làm thế nào sống lại? Bạch Hạo Hiên muốn mượn tay cô diệt trừ anh, dĩ nhiên là đưa cho cô loại thuốc đặc biệt, như vậy mới có thể vĩnh viễn diệt trừ hậu họa.
Cô thật sự là xấu xa, rõ ràng anh đối xử tốt với cô như vậy, nhưng cô vẫn bị che mắt, chưa bao giờ lựa chọn tin tưởng anh, lần lượt làm tổn thương anh, lần lượt đặt anh vào vực sâu thống khổ.
Nhưng mặc dù cô tàn nhẫn đến độ nào, tồi tệ đến đâu anh vẫn đối với cô một mực không rời, mặc dù cô biến thành người điên anh vẫn canh giữ bên cạnh cô như cũ.
Anh thật đúng là ngốc mà, rốt cuộc cô có cái gì đáng để được anh yêu thương như vậy?
Bạch Duyên Đình tiến vào nhìn thấy cô trong phòng vệ sinh, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Sao hôm nay ngủ lâu như vậy, bữa sáng đã chuẩn bị xong, mau ra ngoài ăn đi.”
Cô bất động, chỉ lẳng lặng nhìn anh, Bạch Duyên Đình rất nhanh phát hiện mắt cô như đang ửng đỏ, ánh mắt nhìn về phía anh cũng mang theo thâm ý khiến người ta khó nắm bắt.
Ánh mắt anh căng thẳng, vẻ mặt lo lắng: “Làm sao vậy? Sao em lại nhìn anh như thế? Tối qua em có gặp ác mộng không?”
Gả cho anh nhiều năm như vậy, cô chưa bao giờ cố gắng hiểu rõ anh.
Vậy sau này, cô sẽ dùng cả đời để tìm hiểu có đủ hay không?
Cho dù trải qua hai đời khổ đau, nhưng mặc kệ nói như thế nào, chung quy cô vẫn đã trở về, mà anh vẫn không rời đi, cô vẫn có cơ hội để hiểu rõ anh như cũ, để yêu anh.
Số phận đã mở ra cho cô một trò đùa lớn như vậy, nhưng cuối cùng cũng công bằng với cô.
Thấy sắc mặt anh càng ngày càng ngưng trọng, cô cũng không muốn anh quá mức lo lắng, liền cười ôn nhu với anh.
Là cảm kích đối với vận mệnh, là lời chào của Trình Khanh Khanh dành cho anh sau một thời gian dài xa cách.
“Bạch Duyên Đình, còn nhớ mô hình máy bay anh đưa cho em không? Em vẫn còn giữ nó.”
Vốn là Bạch Duyên Đình thấy sắc mặt cô khác thường, vẻ mặt lo lắng nhìn cô, lại không ngờ cô đột nhiên nói một câu như vậy.
Mô hình máy bay?
Lần duy nhất anh tặng cô mô hình máy bay là khi ba anh tái hôn, ở trong vườn hoa oải hương góc đông bắc Bạch gia.
Chuyện ngày đó anh vẫn luôn nhớ rõ, mà bây giờ cô lại đột nhiên nhắc tới.
Bạch Duyên Đình chỉ cảm thấy thân thể như bị một kích mãnh liệt, anh nhất thời cứng ngắc tại chỗ, vẻ mặt không dám tin nhìn cô.
Cô… Nhớ lại chuyện trước đây sao?
“Khanh… Khanh Khanh.” Anh gọi tên cô theo bản năng, bởi vì tâm tình phức tạp trong cơ thể bắt đầu khởi động, giọng nói anh đã thay đổi âm điệu, “Em…”
Trình Khanh Khanh hít sâu một hơi, cười với anh càng ngày càng sáng lạn, “Em là Trình Khanh Khanh, em đã trở lại.”
Nhưng anh không hề kinh hỉ, ngược lại trở nên kinh hoảng thất thố, ánh mắt sợ hãi nhìn cô, “Em nhớ ra chuyện trước kia sao?” Giọng điệu hỏi của anh cũng lộ ra dè dặt.
Nhìn dáng vẻ của anh, cô thật sự vừa chua xót vừa khổ sở.
Cô nén nước mắt, cực lực ổn định thanh âm nói: “Đúng vậy, em đã trở lại.”
Anh dồn dập sờ hông quần, lại liếm đôi môi khô khốc, muốn nhìn cô nhưng lại không dám nhìn, ấp úng một lúc lâu mới nói: “Em… Em vẫn còn hận anh sao? Em vẫn ghét anh sao?”
Trình Khanh Khanh rốt cục nhịn không được nước mắt từ trong hốc mắt trượt xuống, cô nghẹn ngào, nặng nề lắc đầu, “Em không hận anh, cũng không chán ghét anh.”
Anh đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, trên mặt mang theo hoài nghi, anh hoài nghi là mình nghe lầm.
Trình Khanh Khanh nhắm mắt lại, đè xuống tâm tình mãnh liệt cuồn cuộn trong cơ thể, lại mở mắt ra, trong đôi mắt phiếm hồng kia liền có nhiều thêm một tia kiên định.
Mặt cô mang theo ý cười, ôn nhu nói với anh: “Em vẫn không kịp nói với anh một câu, Duyên Đình, em hy vọng bây giờ em nói còn kịp.”
Anh không nói gì, nhìn qua giống như bị câu “Không hận anh, không ghét anh” Vừa rồi của cô làm cho sợ ngây người, giờ phút này chỉ kinh ngạc nhìn cô xuất thần.
“Em muốn nói cho anh biết, Bạch Duyên Đình, em yêu anh.”
“…” Anh có chút hoảng hốt, “Em… Em đang nói gì vậy?”
Cô bình tĩnh nhìn anh, nói từng câu từng chữ vô cùng kiên định, “Em nói em yêu anh, Bạch Duyên Đình, em yêu anh!”
Anh thật lâu không có phản ứng, thân thể cũng giống như bị đóng đinh.
Khóe miệng anh run run, nhưng dường như mặc kệ cố gắng thế nào vẵn thủy chung nói không nên lời.
Cũng không biết qua bao lâu, giống như người bị thi triển ma pháp rốt cục cũng phá tan trói buộc, cuối cùng anh từ trong kinh hỉ đủ để làm cho anh phát cuồng phục hồi tinh thần lại, giờ phút này anh đã không còn biết nên nói gì, chỉ theo bản năng chạy tới kéo cô vào trong ngực, ôm thật chặt.
Hai tay vững vàng giam cầm cô, mặt gắt gao vùi trên hốc vai cô, anh hung hăng hít thở hương vị trên người cô, tựa như chỉ có như vậy mới có thể khiến anh tin tưởng lời cô nói là thật.
“Khanh Khanh… Khanh Khanh…” Một lần lại một lần anh lẩm bẩm gọi tên cô, trừ chuyện đó ra anh đã không biết nên biểu đạt tình cảm quá mức phức tạp trong cơ thể mình như thế nào.
Tuy rằng chỉ là thời gian một đêm, nhưng trong đêm này cô lại trải qua một lần sinh tử luân hồi.
Sự thống khổ khi cùng anh sinh ly tử biệt vẫn rõ ràng như cũ.
Nhưng vừa tỉnh dậy, anh lại ở bên cạnh cô, anh còn chưa rời khỏi, anh ở trước mắt cô, cô còn chạm tới anh, cô còn nghe được giọng nói của anh.
Cô cũng ôm chặt lấy anh, trong lòng có quá nhiều lời muốn nói với anh, có tình cảm quá mãnh liệt muốn biểu đạt với anh.
Nhưng giờ phút này, thật sự ôm thân thể ấm áp của anh, cô chỉ còn lại nước mắt đầy mặt, đem tất cả khí lực đều dùng để cảm thụ sự ấm áp trên người anh.
Bạch Duyên Đình vẫn lo lắng nhất chính là một ngày cô sẽ nhớ tới chuyện trước kia.
Trước đó cô hiểu lầm anh sâu sắc, cô lại chán ghét anh như thế, hôm nay anh rất hạnh phúc, rất vui vẻ, anh chỉ hy vọng cuộc sống có thể tiếp tục như vậy.
Bạn đang đọc bộ truyện Sủng Em Tận Xương - Tử Thanh Du tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Sủng Em Tận Xương - Tử Thanh Du, truyện Sủng Em Tận Xương - Tử Thanh Du , đọc truyện Sủng Em Tận Xương - Tử Thanh Du full , Sủng Em Tận Xương - Tử Thanh Du full , Sủng Em Tận Xương - Tử Thanh Du chương mới