Editor: MyYen050296 Những ai không thích truyện mình edit vui lòng nhấn back, đừng để lại những bình luận khiếm nhã. Mong mọi người cũng đừng mang sang những trang khác khi chưa có sự đồng ý của Editor. Bạc Kha Nhiễm một bên hơ khô tay, một mặt nhìn chính mình trong gương mắng. "Vương bát đản," "Vương bát đản." Bởi vì chưa hết giận, cô liền tục mắng vài câu, chờ mắng đủ, tay cũng hong khô, cô hít sâu một hơi, bình phục tâm tình, lúc này mới xoay người chuẩn bị đi ra ngoài. Nhưng mà, cô còn chưa đi ra ngoài liền nhìn thấy Thẩm Dữ đang tựa vào cửa, hai tay cắm trong túi, biểu tình trên mặt như cười như không. Hô hấp Bạc Kha Nhiễm nháy mắt bị đình trệ, nét mặt trùng xuống, cô chỉ biết, chắc chắn những lời cô vừa mắng anh đều nghe thấy được. Nhưng cũng vì biểu tình tựa tiếu phi tiếu của anh, Bạc Kha Nhiễm cảm thấy như đánh vào không khí. Cô mắng anh, làm sao? Thu lại sự bối rối, cô liếc anh một cái, chuẩn bị lướt qua để rời đi. Nhưng là cô không nghĩ qua, người nọ làm sao có thể cho cô đi. Cô mới vừa bước qua, còn chưa đụng đến bả vai anh, thì một bàn tay cực nóng nắm lấy cô tay cô. "Định đi đâu?" Bạc Kha Nhiễm theo bản năng định giãy ra, nhưng người này lại cố tình nắm với lực đạo vừa phải, mặc dù không đau, nhưng cũng không dễ dàng để cô giãy ra. Một trận tức giận vô danh nổi lên trong lòng, Bạc Kha Nhiễm rõ ràng đã là bình mẻ không sợ vỡ. "Anh đây là có chuyện gì, buông ra." Thẩm Dữ kinh ngạc nhíu mày, trong mắt hiện lên sự chấn động. Này hình như là lần đầu tiên Bạc Kha Nhiễm nổi giận với anh. Rõ ràng cô đang nổi giận, nhưng là tâm tình của anh không hiểu sao lại thấy thoải mái. Miệng anh khẽ nâng lên, sẵn tay kéo cô vào phòng vệ sinh. Bạc Kha Nhiễm lập tức mở to hai mắt nhìn. Đây chính là.. buồng vệ sinh nữ.. Cũng chỉ ngắn ngủi vài giây, Bạc Kha Nhiễm nghe được "phanh" một tiếng, cửa phòng vệ sinh đóng lại, sau đó thân hình nhẹ hẫng, cô bị Thẩm Dữ ôm lên đặt trên bồn rửa tay. "Anh.." Cô lập tức không biết nói gì, cả người không kịp phản ứng. Thẩm dữ nhìn thấy bộ dạng mơ hồ của cô, không dự liệu trước mà tới gần cô hơn, cánh môi ghé sát vào cổ. Bạc Kha Nhiễm cảm nhận được hơi thở của Thẩm Dữ, ban tay hơi hơi nắm chặt, cô muốn đẩy anh ra, lại nghe anh thấp giọng nói. "Buông ra? Buông ra như thế nào?" Bạc Kha Nhiễm sửng sốt hai giây, nhưng trong lòng còn chưa hết giận, cô cố ý xoay tay, giọng nói như trước trùng xuống. "Nên thả như thế nào.." Cô còn chưa nói xong, liền nghe thanh âm trầm thấp của người nọ mang theo một chút bất đắc dĩ cùng sủng nịch. "Buông không được." Ngực Bạc Kha Nhiễm tê rần, cô cắn cắn môi không nói nữa. "Em còn giận anh sao?" "Vì cái gì em phải giận anh?" "Nếu không phải, vì sao một ngày nay không để ý đến anh, không nhìn anh một lần nào?" Bạc Kha Nhiễm nghe anh nói như vậy, không hiểu sao lại nghe ra vài phần ủy khuất trong giọng nói của anh. Người này cũng có lúc ủy khuất? Vì thế cô theo bản năng quay qua nhìn anh. Cô vừa quay đầu, lại không nghĩ đến liền nhìn thấy đôi con ngươi thâm thúy của anh, ở dưới chiết xạ của ngọn đèn xinh đẹp có chút dị thường. Cô trong lúc nhất thời quên mất chính mình nên nói cái gì, ánh mắt dại ra nhìn anh chăm chú. Nghe thấy tiếng nói của Thẩm Dữ, cô lúc này như người trong mộng mới tỉnh lại. "Em ghen sao?" Anh nhìn vào mắt cô, thanh âm trầm thấp, ám ách. Bạc Kha Nhiễm giống như bị giẫm phải đuôi mèo, thề thốt phủ nhận. "Không có." "Vậy vì cái gì không để ý đến anh?" "Em không để ý đến anh còn cần lý do sao?" Bạc Kha Nhiễm giận dỗi trả lời. "Anh cần." "Anh cần nhưng em.." "Bởi vì khi biết lý do, anh mới biết được mình sai ở đâu, anh mới có thể sửa lại." Bạc Kha Nhiễm há miệng thở dốc, nhất thời không nói nên lời. Đáy lòng toát ra một tia ngọt ngào, lại chua xót. Chua ngọt trộn chung lại một chỗ, làm cho mũi cô có chút lên men. "Đừng không để ý đến anh." Bạc Kha Nhiễm quật cường quay đầu đi: "Em không để ý đến anh, nhưng có người lại để ý, bên cạnh anh cũng không chỉ có một mình em." Con ngươi Thẩm dữ tối đi vài phần. "Bên cạnh anh có rất nhiều người, nhưng lão bà thì chỉ có một." Bạc Kha Nhiễm cảm thấy chính mình không xong rồi, anh còn nói thêm, cô phỏng chừng rất nhanh sẽ tước vũ khí đầu hàng. "Anh để em xuống, em không muốn nói chuyện với anh." Nói xong, cô đẩy tay Thẩm Dữ ra, muốn từ trên bồn rửa tay nhảy xuống. Ai ngờ Thẩm Dữ không chịu lui ra, còn thuận thế chen vào đứng giữa hai chân cô, anh vững vàng đứng ở nơi đó, hai tay chống lên bồn rửa, đem cô vây giữa anh và tấm gương. "Thẩm Dữ!" Bạc Kha Nhiễm có chút nóng nảy, càng thêm dùng sức đẩy anh. "Anh cùng cô ấy không có quan hệ gì hết." Đang đẩy, cô nghe được thanh âm bình tĩnh của anh vang lên bên tai. Động tác dừng lại, nhưng là chỉ ngắn ngủi trong hai giây, cô lại bắt đầu giãy dụa.
"Anh cùng cô ấy có quan hệ hay không, liên quan gì đến em." Vừa dứt lời, Bạc Kha Nhiễm mẫn cảm cảm giác được, nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm xuống. Cô phản xạ có điều kiện nhìn Thẩm Dữ, trong con ngươi sâu thẳm của anh mang theo lãnh ý, môi khẽ nhếch, cô nhìn ra, Thẩm Dữ đang nổi giận. Bạc Kha Nhiễm cảm thấy có chút chột dạ, tay cũng không dám động đậy nữa. Thẩm Dữ không báo trước mà đỡ lấy hai má cô, khiến cho cô ngẩng đầu lên, anh nhìn vào mắt cô, nói từng chữ một. "Như thế nào không có liên quan, em là vợ anh, nếu em không có quan hệ với em, vậy ai có quan hệ với em?" Bạc Kha Nhiễm nghẹn họng, nói không ra lời. "Nói cho anh biết." "Em.. em.." Thẩm Dữ thấy bộ dáng cô như bị dọa đến, bất đắc dĩ thở dài một hơi, anh buông một bàn tay ở trên má cô xuống, đem cô ôm vào trong ngực, để cho hai má cô dán vào ngực anh. "Nhiễm Nhiễm lần sau không được nói như thế, anh sẽ đau lòng." Bạc Kha Nhiễm: "..." Đau lòng? Đến tột cùng là ai đau lòng? "Nhiễm Nhiễm?" "Vâng?" "Thực xin lỗi." ? "Là anh không nghĩ chu đáo, để cho em khổ sở, là anh sai, bất quá em phải tin tưởng anh, anh cùng cô ấy không có gì hết, bọn anh không có quan hệ gì cả." Bạc Kha Nhiễm biết cô ấy trong miệng Thẩm Dữ là ai. Nghe anh nói như vậy, trong lòng tuy không còn buồn bực như trước, nhưng vẫn còn một chút ủy khuất. "Bên ngoài đều nói hai người yêu nhau, còn.. kết hôn.." "Haizzz." Bạc Kha Nhiễm nghe được Thẩm Dữ thở dài một hơi, tiếp theo, anh hơi đẩy cô ra, tay giữ chặt đầu vai cô. "Bọn họ nói yêu nhau liền yêu nhau? Nói kết hôn liền kết hôn?" "Em không phải đã quên, hiện tại người anh yêu là em, kết hôn với anh cũng là em, anh yêu em." Bạc Kha Nhiễm cả người đều chấn động, cô không dám tin ngẩng đầu nhìn Thẩm Dữ. "Anh.. anh vừa mới nói.. anh yêu em?" "Bằng không thì sao?" "Nếu không thương em, vì sao anh phải kết hôn, nếu không thương em, vì sao phải đối tốt với em, nếu không thương em, vì cái gì phải ở trong này dỗ dành em?" Thẩm Dữ nói ba lần vì cái gì làm cho hốc mắt Bạc Kha Nhiễm đỏ lên. Cô nghĩ anh cùng cô kết hôn, là vì bọn họ có hôn ước từ nhỏ. Cô nghĩ anh đối tốt với cô, là bởi vì cảm thấy áy náy, thậm chí là đồng tình. Cô nghĩ.. Chính là, tất cả chỉ là cô nghĩ mà thôi. Thẩm Dữ thấy Bạc Kha Nhiễm khóc, anh ôn nhu đưa tay giúp cô lau nước mắt. "Ngoan, đừng khóc." Bởi vì những lời này, làm cho cô khóc càng hăng hơn. Thẩm Dữ lập tức thúc thủ vô sách, thật sự không có biện pháp. "Đừng khóc, em đừng khóc, anh đã giải thích với em, em đừng khóc." Nhưng là Bạc Kha Nhiễm nhịn không được, anh càng dỗ, cô lại càng muốn khóc. Cuối cùng, Thẩm Dữ cũng hết cách, anh không muốn cô khóc, cô vừa khóc, anh sẽ đau lòng. Vì thế trong lúc Bạc Kha Nhiễm còn nghẹn ngào, cái ót bị người chế trụ, môi nóng lên. Bạc Kha Nhiễm lập tức ngừng khóc, cô trừng mắt nhìn Thẩm Dữ đang gần trong gang tấc. Chiếc mũi cao thẳng tắp của anh đang dừng lại trên mặt cô, môi thì dùng lực ma xát môi cô. Bạc Kha Nhiễm khóc không được, cả người đều vựng hồ hồ, tiếp đó cô cũng không biết chính mình như thế nào lại chủ động hé môi cho anh hôn. Thẩm Dữ một tay ôm thắt lưng mảnh khảnh của cô, môt tay chế trụ cái ót, dùng sức đem cô ôm vào lòng mà hôn. Hô hấp của anh nặng nề, đầu lưỡi linh hoạt ở trong khoang miệng cô trực đảo hoành long, quấn lấy đầu lưỡi cô cùng nhau giao triền. Sau khi chấm dứt, Bạc Kha Nhiễm tựa vào trước ngực Thẩm Dữ, hơi thở có chút phập phồng. Thẩm Dữ cảm giác được cô hơi hơi thở dốc, không khỏi cười cười. "Xem ra thể lực còn chưa đủ." Nghe anh nói vậy mặt Bạc Kha Nhiễm liền đỏ lên, cắn môi không thèm nói lại anh. Thẩm Dữ nói yêu cô. Bạc Kha Nhiễm cảm giác có phải mình đang nằm mơ hay không, chắc đây chỉ là cảnh trong mơ mà thôi, nhưng nếu là mơ, cũng quá chân thật rồi. Thì ra cảm giác người mình thích thích mình chính là như vậy. "Nhiễm Nhiễm." "Dạ?" "Những lời anh nói với em mỗi câu đều là sự thật." "Em phải nhớ kĩ, quan hệ của chúng ta được pháp luật bảo vệ, trên thế giới này, người có tư cách chất vấn anh chỉ có em." Bạc Kha Nhiễm dùng sức nắm quần áo Thẩm Dữ, trời mới biết, cô phải dùng bao nhiêu sức lực mới khống chế được bản thân. Thẩm dữ còn chưa nói hết. "Còn có, mặc kệ như thế nào, em đều phải biết.." "Biết cái gì?" "Biết.." "Anh rất yêu em."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!